Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi! - Chương 137: Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi!

Cập nhật lúc: 2025-07-04 04:07:06
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vu Đại chắp tay vái chào: “Thần tuân chỉ.”

Tiêu Diễn xoay người bước về quán trà, đột nhiên dừng lại.

Vu Đại thấy hắn đưa tay lên xoa trán, lông mày nhíu lại, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Mê Truyện Dịch

Ông ấy vội vàng hỏi: “Bệ hạ, có phải bệnh đau đầu lại tái phát không?”

Ông ấy định đưa tay đỡ lấy Tiêu Diễn, nhưng hắn lách người tránh đi.

Tiêu Diễn điều hòa hơi thở, đứng yên một lúc, cơn đau nhức dần dần tan biến: “Không sao…”

Vu Đại truy hỏi: “Bệ hạ có từng mời Y chính khám thử chưa? Nếu người trong cung không chữa được thì thần sẽ tìm thầy thuốc bên ngoài cho bệ hạ.”

Bệnh đau đầu của hoàng đế đã kéo dài nhiều năm, ban đầu phát tác không thường xuyên, vài tháng mới bị một lần, nhưng dạo gần đây dường như đã trở nặng hơn…

Tiêu Diễn ngước mắt nhìn Vu Đại, rồi nói: “Cữu cữu không cần lo, chỉ là bệnh vặt, không đáng ngại.”

Vu Đại định tiếp tục khuyên can, nhưng thấy hắn tỏ ra lạnh lùng, sợ thất lễ nên đành im lặng.

Đến giờ Tuất, đèn lồng đã được thắp sáng khắp ngự hoa viên.

Cố Nghi mặc áo váy màu trơn, đầu cài trâm bốn cánh, tay cầm một chiếc đèn lồng giấy trắng, bước chậm dọc theo con đường đá về phía cửa cung.

Không biết đêm nay liệu có gặp lại Tiêu Diễn không.

Cố Nghi vừa đi vừa cảm thấy tim đập ngày càng nhanh, tiếng tim đập vang vọng như ngay bên tai.

Cô đứng yên bên cạnh con đường đá, nhìn về phía cổng Chu Tước xa xa.

Đợi lát nữa nếu gặp Tiêu Diễn đang cải trang thành Cao Quý công công, cô nhất định phải dũng cảm bắt chuyện. Chỉ không biết hôm nay liệu chiếc đèn lồng của cô có lại may mắn bốc cháy không thôi.

Cô nhìn lại ngọn nến bên trong chiếc đèn. Chắc… sẽ không vấn đề gì đâu, nếu lúc đó cô lắc mạnh một chút, chắc chắn cũng dễ bắt lửa.

Cố Nghi không khỏi mỉm cười, ánh mắt lấp lánh tràn đầy mong đợi nhìn về phía cổng cung. Đôi mắt cô sáng ngời, trong veo như một hồ nước tĩnh lặng.

Vầng trăng treo cao trên bầu trời, ánh trăng lạnh lẽo rải khắp không gian. Nhưng Tiêu Diễn vẫn chưa xuất hiện.

Cố Nghi đứng đến mức đầu gối tê dại, cô đứng tại chỗ đi qua đi lại vài bước. Ngọn lửa trong đèn lồng yếu dần, chỉ còn một chút ánh sáng leo lét. Vài con côn trùng nhỏ đập cánh lao vào ánh đèn, va chạm với giấy đèn lồng phát ra những tiếng vù vù.

Cố Nghi xoay người, cẩn thận che chắn đèn lồng. Có lẽ đêm nay cô không thể đợi Tiêu Diễn nữa rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-137-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]

Cung Chính Ti sắp khóa cổng, cô phải tranh thủ trước lúc đó trở về Tú Di điện. Cô lại nhìn về phía xa thêm một lần nữa, giữa con đường hẹp tối tăm, giữa những bức tường cung cao đỏ sẫm chỉ có bóng mờ ảo của hai thị vệ gác cổng.

Cố Nghi ngước nhìn lên bầu trời đen kịt, nghiến răng.

Thôi vậy! Xem ra phải đợi đến mai rồi nghĩ cách khác vậy!

Đúng giờ Hợi, Tiêu Diễn đi vào cổng Chu Tước.

Hắn bước chậm rãi, vòng qua đường đá trong ngự hoa viên, tiến thẳng về phía Thiên Lộc các.

Khi đi ngang qua bờ hồ, trước mặt là một bóng dáng trong ánh đèn lờ mờ, một người mặc y phục nữ quan màu xanh lam. Dáng lưng khom xuống, dường như là một người đã có tuổi.

Tiêu Diễn lúc này đang cải trang thành Cao Quý, tất nhiên không muốn xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Hắn nhanh chóng lánh sang phía hòn non bộ bên đường, định đợi bóng người kia đi xa rồi sẽ tìm một con đường vắng hơn để đi tiếp, nhưng bất ngờ nghe thấy một giọng nói rất quen thuộc vang lên: “Quý ma ma, xin lỗi đã để bà đợi lâu. Hôm nay phải kiểm kê dược liệu trong cung nên đến muộn.”

Đó chính là giọng của Từ Viện phán của Thái Y viện.

Tiêu Diễn dừng bước, nghe thấy người phụ nữ hạ thấp giọng hỏi: “Đêm nay vội vã gọi thần phụ tới, rốt cuộc là vì chuyện gì?”

Từ Viện phán nhìn quanh, hạ giọng thấp dần: “Tối nay ta phải rời cung, trong lòng thật sự không yên. Người mà Triệu Kiệt phu tử từng phó thác cho ta, mong Quý ma ma chăm sóc…” Vừa nói, ông ta vừa cúi người hành lễ thật lâu, không chịu đứng dậy.

Quý ma ma vội vã đưa tay kéo ông ta đứng lên: “Thần phụ nhất định sẽ cố gắng trong khả năng của mình.”

Triệu Kiệt.

Tiêu Diễn ngẫm nghĩ một lát, rồi nhớ ra người này. Triệu Kiệt là phụ thần của Đông Cung, thái sư của thái tử đã c.h.ế.t rất thảm.

Người mà Triệu Kiệt đã phó thác… là thân thích chăng? Nhưng là ai?

Hai bóng người cùng bước về phía cổng cung, đợi đến khi xung quanh trở lại yên tĩnh, Tiêu Diễn mới bước ra từ sau hòn non bộ, vội vã trở lại Thiên Lộc các.

Khi Triệu Kiệt còn ở Đông Cung, Tiêu Diễn chưa từng gặp ông ấy bao giờ. Nhưng khi hắn còn nhỏ ở Thương Quận của Tế Châu thì đã từng gặp Triệu Kiệt một lần.

Triệu Kiệt rốt cuộc đã c.h.ế.t như thế nào…

Tiêu Diễn khẽ cười lạnh, trên mặt phủ một lớp sương lạnh.

Trống canh ba vừa điểm, tiếng ve kêu râm ran trong đêm hè.

Cố Nghi nằm trên giường, trằn trọc không ngủ được. Còn một ngày nữa thôi, nhưng cô vẫn chưa gặp Tiêu Diễn.

Loading...