Ánh mắt Tiêu Diễn lướt qua hai người đang quỳ trong màn mưa, dừng lại trên khối ngọc trắng trước đôi giày màu đen của mình.
Ngọc bội hình thỏ, hình dạng quen thuộc như đã gặp đâu đó. Hắn khẽ nhíu mày, cúi xuống nhặt lấy miếng ngọc đặt vào lòng bàn tay, chăm chú quan sát.
Ngọc bội trắng hình thỏ đang nằm, chạm vào ấm áp, trong lòng hắn khẽ d.a.o động. Ngón trỏ khẽ xoay miếng ngọc, lướt qua dấu ấn nhỏ xíu khắc ở góc phải, một chữ “Ngọc” nhỏ bé được khắc nông, từng nét đều tỉ mỉ, hòa quyện với ngọc trắng, nếu không tỉ mỉ xem xét thì tâm ý này sẽ mãi chẳng được ai biết, mãi chẳng thấy ánh sáng mặt trời.
Ngọc Hành [1] chỉ tháng ĐSng. Muôn sao sáng tỏ, vằng vặc trời đêm.
Tiêu Diễn bật cười, nụ cười thư thái nhưng thanh âm lại mang theo chút điên cuồng, chỉ cười hai tiếng rồi dừng lại.
“Miếng ngọc này… miếng ngọc này… là của ai?” Giọng nói hắn không cao không thấp, nhưng giữa trời mưa xối xả vẫn rõ ràng đến lạ thường.
Triệu Uyển cúi đầu, thưa: “Miếng ngọc này… miếng ngọc này là của nô tì.”
Tiêu Diễn nhìn cô ấy kỹ hơn, thấy cô ấy cúi đầu, dung nhan ẩn trong bóng tối. “Ngẩng đầu lên.”
Triệu Uyển chầm chậm thẳng lưng, ngẩng đầu lên.
Vị vua trước mắt, ánh mắt lạnh như băng tuyết, nhìn cô ấy đầy hờ hững: “Ngươi là ai?”
Triệu Uyển khẽ đáp: “Nô tì là cung nữ của Hoán Y cục, tên là Triệu Uyển.”
“Triệu Uyển…” Tiêu Diễn thấp giọng cười: “Vậy ra ngươi là hậu nhân của Triệu Kiệt…”
Trong lòng Cố Nghi khẽ giật mình, tiến độ này quá nhanh rồi. Bí mật thân thế của nữ chính được che giấu suốt sáu mươi chương giờ lại bị bại lộ nhanh đến thế sao…?
Thân phận đôi bạn thuở nhỏ được nhắc đến cứ thế mà bị bỏ qua ư?
Tiến độ cô thúc đẩy lần này… có phải nhanh quá rồi không…?
Hỏng bét rồi…
Cô nằm phục dưới đất, không dám nhúc nhích.
Tiêu Diễn thấy sắc mặt Triệu Uyển trắng bệch, không đáp lời, bèn dời ánh mắt sang bóng người đang quỳ bên cạnh. Chỉ thấy cô cúi đầu, quỳ dưới đất, mái tóc đen nhánh cài bốn cây trâm hoa bằng ngọc trai trắng thuần bị mưa xối ướt, đang mềm rũ nằm trên mái tóc.
“Ngươi lại là ai?”
Chào anh, tôi chính là người đã cứu anh – Cố Lôi Phong [2].
Cố Nghi thầm than trong lòng, nhưng ngoài miệng lại đáp: “Thần thiếp là Cố Mỹ nhân ở tây điện của Tú Di điện.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-140-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Tiêu Diễn khẽ “Ồ” một tiếng: “Vừa rồi người ném ngọc là ngươi?”
Giọng nói so với trong ký ức của Cố Nghi đã lạnh lẽo hơn vài phần.
Cô không dám ngẩng đầu, thật thà đáp: “Thần thiếp vừa rồi bị trượt tay… không cẩn thận mới lỡ ném ra ngoài…”
“Láo xược!”
Nghe thấy câu đó, Cố Nghi không khỏi rùng mình. Giọng điệu cương quyết, chứa đầy sự tức giận, rõ ràng không phải là giọng điệu của Tiêu Diễn trong ký ức của cô.
Cô nuốt một ngụm nước bọt, dập đầu nói: “Thần thiếp lỡ lời, xin bệ hạ thứ tội.”
Tiêu Diễn cầm miếng ngọc trắng, trầm ngâm một lát. Nếu Cố Mỹ nhân này có ý đồ dùng miếng ngọc này để uy h.i.ế.p thì tất nhiên không thể giữ cô lại được.
Ánh mắt hắn chuyển qua nhìn mái đầu đang cúi thấp của cô, chỉ thấy vài lọn tóc đen buông xuống bên tai, lộ ra vành tai trắng muốt nhỏ nhắn. Chữ “giết” đã ở trên môi, nhưng không thể nào thốt ra được.
Chớp giật xa xa, tiếng sấm rền vang xé ngang chân trời, mưa lớn rơi lộp độp xuống đất, vang lên âm thanh ào ào không ngớt.
Tiêu Diễn im lặng một lúc rồi nói: “Triệu Uyển, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, hôm nay tấn phong làm Uyển Mỹ nhân, ban cho ở tây điện của Tú Di điện.”
Cao Quý công công nghe vậy thì lấy làm vui mừng, định lên tiếng đáp lại, nhưng chợt nghe hoàng đế tiếp lời: “Cố Mỹ nhân ở Tú Di điện tâm tư khó lường, thất lễ trước mặt vua, giáng xuống làm Tài nhân, dọn ra khỏi Tú Di điện.”
Cố Nghi nằm phục dưới đất, khẽ chớp mắt, kết cục này vẫn nằm trong dự liệu của cô. Dù sao cô cũng đã cùng nữ chính cố tình gây sự trắng trợn đến thế này, lại còn dùng đạo cụ quan trọng để kích động Tiêu Diễn, không thể nào rút lui mà không bị tổn hại được. Cô thậm chí còn nghi ngờ rằng, nguyên thân Cố Mỹ nhân cũng đã kết thúc số phận như vậy.
Hiện tại cô chỉ bị giáng chức, phải nói rằng vẫn còn có chút may mắn. Nhưng cũng may, cốt truyện vẫn tiếp tục, dù rằng dường như đã tua nhanh đến sáu mươi chương, nhưng vẫn đi đúng hướng.
Triệu Uyển cúi đầu bái tạ: “Đội ơn bệ hạ.”
Cố Nghi cũng cúi đầu nói: “Đội ơn bệ hạ.”
Ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng bước chân dần dần đi xa, đợi đến khi không còn nghe rõ nữa, Cố Nghi mới ngẩng đầu lên.
Triệu Uyển nhìn cô chằm chằm, hỏi: “Cố Tài nhân rốt cuộc có ý gì?”
Cố Nghi đứng dậy, y phục ướt sũng dính chặt vào người, toàn thân vô cùng khó chịu, nhưng cô vẫn mỉm cười: “Uyển Mỹ nhân cầu được ước thấy, chẳng phải rất tốt sao?”
Triệu Uyển nhíu mày nói: “Cô rốt cuộc là ai? Vì sao lại giúp ta?”
Cố Nghi bật cười, đáp: “Chẳng qua chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt chốn hậu cung này mà thôi. Chúc Uyển Mỹ nhân sau này tiền đồ rực rỡ.”
Mê Truyện Dịch