Hồ Y quan cúi đầu, lại chắp tay bái một lần nữa: “Bẩm Hoàng thượng, theo vi thần thấy người này tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là có thể đã bị ai đó cho uống thuốc, vì vậy mà luôn hôn mê không tỉnh.” Thấy Hoàng đế im lặng, ông ta lại tiếp tục nói: “Nhưng… vi thần có một điểm vẫn chưa rõ.”
Tiêu Diễn “Ừ” một tiếng.
Hồ Y quan cúi đầu thấp hơn: “Người này có vẻ như bị thương ở tay phải, nhưng không thấy vết thương, chỉ có bốn ngón tay sưng đỏ. Vi thần đã xem kỹ một lúc lâu nhưng vẫn không rõ nguyên nhân. Có lẽ… có lẽ là do tiếp xúc với thứ gì đó hoặc ăn phải thứ gì đó nên dẫn đến hiện tượng này.”
Theo lời của Y chính, Cố Nghi cũng đưa ánh mắt nhìn về tay phải của Hoa Hòe, thấy các ngón tay của cô ấy quả thật như Y chính nói, sưng đỏ như bốn củ cà rốt nhỏ.
Nghĩ đến đây, tim Cố Nghi bỗng đập mạnh.
Tiêu Diễn chậm rãi hỏi: “Theo lời Y chính thì người này đã tiếp xúc với thứ gì?”
Hồ Y quan nghe giọng điệu của Hoàng thượng vẫn bình thản, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy lạnh sống lưng, mồ hôi mỏng lấm tấm sau gáy. Ông ta nuốt nhẹ một cái, mới đáp: “Vi thần bất tài, hiện chưa thể xác định được. Mỗi người mỗi khác, thứ khiến cơ thể bài xích cũng khác nhau. Vi thần có thể chờ… chờ cung nữ này tỉnh lại, chắc sẽ có thể hỏi han rõ ràng, tìm ra nguyên nhân…”
*
Sau khi vừa dứt lời, không gian trong Cung Chính Ti bỗng chốc im lặng. Ngọn nến đang cháy rực phát ra vài tiếng phụt phụt nhỏ.
Hồ Y chính báo cáo xong, cúi đầu đứng ngẩn tại chỗ một lúc lâu, mãi mới nghe thấy tiếng cười khẽ của hoàng đế.
“Hồ Y chính phải dốc hết sức lực. Trẫm… sẽ chờ xem, mong rằng sau này được nghe chi tiết hơn.”
Cố Nghi đứng cúi đầu bên cạnh, thoáng thấy mồ hôi tuôn ra như nước trên mặt Hồ Y chính. Những giọt mồ hôi lạnh lấp lánh nơi thái dương, cổ áo của ông ta đã bị thấm ướt, biến thành màu xanh đậm.
Cô chợt nhận ra rằng kỹ năng châm biếm của Tiêu Diễn bây giờ đã đạt đến mức đáng sợ.
Cô vừa mới chớp mắt thì bên tai đã vang lên giọng nói lạnh như băng của Tiêu Diễn: “Cố Tài nhân.”
Cố Nghi vội cúi người hành lễ lần nữa: “Thần thiếp bái kiến Hoàng thượng.” Xin đấy, anh làm sao cho giống con người chút đi!
Mê Truyện Dịch
Tiêu Diễn thấy cô cúi đầu, hàng mi dài như cánh quạt khẽ rủ xuống trông vô cùng ngoan ngoãn.
“Cố Tài nhân đêm nay gặp phải chuyện này, chắc đã bị kinh hãi.”
Cố Nghi lắc đầu: “Tạ ơn Hoàng thượng quan tâm, thần thiếp không thể diễn tả hết nỗi sợ hãi trong lòng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-146-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
“Nhưng tại sao Cố Tài nhân… lại lảng vảng trong hành lang Tây Uyển lúc hoàng hôn?”
Nhận ra sự trách móc trong giọng nói của hắn, Cố Nghi không khỏi bực bội. Chẳng lẽ ngay cả việc chơi đánh bóng trong lãnh cung cũng có lỗi sao hả?
“Xin Hoàng thượng thứ tội, hôm nay thần thiếp mải chơi đánh bóng nên quên mất thời gian. Do kỹ thuật chơi chưa tốt nên vô ý đánh quả bóng bay ra ngoài tường…”
“Ngẩng đầu lên.”
Cố Nghi vừa định nói tiếp thì bị hắn ngắt lời, cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng vẫn đành nghe theo mà ngẩng đầu lên.
Tiêu Diễn nhìn chằm chằm vào mặt cô, ánh mắt như đang dò xét, giống như đang nghi ngờ, vừa giống như một làn nước yên tĩnh trong hồ sâu, sóng sánh nhưng không hề có tiếng động.
Cố Nghi hé miệng, chợt quên mất mình định nói gì.
Tiêu Diễn nhìn kỹ khuôn mặt cô, đôi chân mày cong như trăng lưỡi liềm, cặp mắt hạnh dù không cười nhưng vẫn như mang theo ý cười ẩn chứa bên trong.
Cố Tài nhân, hắn chắc chắn trước đây chưa từng gặp người này.
Tiêu Diễn nhìn thêm một lúc, sau đó quay lại nhìn Cao Quý đứng phía sau nửa bước: “Đưa Cố Tài nhân về cung.”
Cao Quý công công lập tức tuân lệnh.
Cố Nghi thấy hai cung nhân bước nhanh tới, cúi người nói: “Tài nhân, mời.”
Cô gật đầu, cúi người hành lễ: “Thần thiếp cáo lui.”
Khi ra khỏi Cung Chính Ti, hai cung nhân nhận lấy hai chiếc đèn lồng màu vàng từ tay thị vệ rồi đi trước dẫn đường, đưa Cố Nghi trở về Bình Thúy cung ở Tây Uyển.
Con đường hẹp tối đen, ánh đèn lồng màu vàng mờ nhạt chiếu xuống một mảng sáng lờ mờ.
Trên đường đi, Cố Nghi vừa đi vừa suy nghĩ, xem ra lần trước chắc chắn Hoa Hòe không phải c.h.ế.t do ngã xuống giếng. Có lẽ việc Cung Chính Ti không phát hiện ra điều gì bất thường là do t.h.i t.h.ể cô ấy đã ngâm trong nước quá lâu, khiến cơ thể phồng lên, không ai để ý đến sự khác thường ở tay cô ấy.
Nhưng tại sao Tề Sấm lại xác nhận rằng không có gì lạ ở cạnh giếng? Anh ta đang cố ý bao che cho ai sao? Vậy thì anh ta bao che cho ai? Hay là kẻ g.i.ế.c Hoa Hòe thật sự là một bậc thầy trong việc che giấu dấu vết?
Cố Nghi nhớ lại bóng xám thoáng qua trước mắt mình khi nãy, bắp chân cô không tự chủ được mà hơi co giật. Chẳng lẽ thật sự chính là người mặc áo xám mà cô từng thấy ở đài ngắm cá trong ngự hoa viên?