Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi! - Chương 154: Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi!

Cập nhật lúc: 2025-07-04 04:07:47
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô suy nghĩ kỹ càng, chẳng lẽ thật sự là vì người áo xám không g.i.ế.c c.h.ế.t Hoa Hòe nên đành phải ra tay sớm hơn? Trong nguyên tác, Lưu Thái phi uống thuốc độc vài tháng, cuối cùng đèn cạn dầu tắt.

Hoa Hòe không chết, Đường Nguyên Đàm lẽ nào vì thế mà sinh ra biến cố?

“Tài nhân, đã là giờ Tỵ rồi, Tài nhân đã tỉnh chưa?” Đào Giáp đứng ngoài tẩm điện, cất giọng hỏi.

Dòng suy nghĩ của Cố Nghi ngừng lại, cô khẽ đáp: “Ừm, vào đi.”

Mê Truyện Dịch

Đào Giáp bưng chậu nước bước vào điện, có vẻ còn hoảng sợ: “Đêm qua lửa cháy dữ dội, chân trời đỏ rực, khói đen cuồn cuộn, Tài nhân hẳn đã bị kinh động rồi…”

Cố Nghi thay xong y phục, không khỏi hỏi: “Lúc này lửa đã được dập tắt chưa? Có nghe nói ai bị thương không?”

“Thưa Tài nhân, nô tì vừa đi ngang qua Đàm Nguyên Đường, thấy lửa đã tắt, không nghe nói có ai bị thương cả…”

Cố Nghi khẽ gật đầu, không nói thêm. Nếu là trước đây, có lẽ sẽ bảo Đào Giáp đi dò xét tình hình của Lưu Thái phi, nhưng hiện tại…

Cố Nghi vừa cầm khăn lau mặt, ánh mắt len lén quan sát Đào Giáp, thấy sắc mặt cô ấy vẫn như cũ.

Nhưng… vẫn là thôi vậy…

“Cố Tài nhân của Bình Thúy cung, lĩnh thưởng.” Bỗng ngoài cửa vang lên một giọng nói kéo dài.

Cố Nghi vội buông khăn, xoay người đi tới cửa thì nghe thấy thái giám áo xanh nói: “Bệ hạ ban thưởng cho Cố Tài nhân của Bình Thúy cung một đôi trâm hoa mai.”

Cố Nghi quỳ xuống, tạ lễ: “Thần thiếp tạ ơn bệ hạ.”

Thái giám áo xanh cười mỉm, đặt khay sơn đỏ lên bàn gỗ: “Tài nhân thật có phúc, nô tài chúc mừng Tài nhân.”

Cố Nghi đứng dậy, mỉm cười nói: “Đa tạ công công.”

Chờ khi thái giám rời đi, Cố Nghi mới đến gần nhìn kỹ đôi trâm hoa mai, toàn thân làm bằng gỗ mun, chỉ có phần đầu trâm khảm một viên bảo thạch đỏ rực.

Đào Giáp bước đến bên cạnh cô: “Chúc mừng Tài nhân, hẳn là bệ hạ thương xót Tài nhân… Cố Tài nhân định đi tạ ơn không ạ? Gửi chút điểm tâm đến Thiên Lộc các cũng là thể hiện lòng thành của Tài nhân…”

Cố Nghi nghe vậy, im lặng một lát, nếu không phải đêm qua Đàm Nguyên Đường bất ngờ bốc cháy, e rằng cô sẽ chẳng được ban thưởng.

Cô đã quên mất Tiêu Diễn vốn là người nhạy bén thế nào, càng nhìn hắn, nhớ lại hình ảnh của người xưa, dù người xưa đó vốn chính là hắn, nhưng Tiêu Diễn trước mặt nàng lúc này, lại nhìn cô như nhìn một một người xa lạ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-154-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]

Cô không thể nhìn hắn qua lăng kính của kiếp trước nữa, nếu chẳng may hành động sai lầm thì hậu quả sẽ khó lường.

“Được, ngươi đi hỏi phòng bếp có thể thông cảm một chút, để ta tự làm một món điểm tâm không?”

Đào Giáp cười tươi trả lời: “Nô tì đi ngay. Tài nhân muốn làm món điểm tâm gì?”

“Làm… làm bánh hoa hạnh đi…” Cố Nghi suy nghĩ một lát rồi đáp.

Quá giờ Ngọ, hoàng đế cuối cùng cũng trở về từ Thiên Lộc các.

Sau một đêm bận rộn, Cao Quý công công thấy trên mặt hắn cũng có chút mệt mỏi.

Ông ta vội dâng lên một chén trà: “Bệ hạ uống chút trà cho dịu họng. Nếu bệ hạ cảm thấy mệt, có lẽ nên vào tẩm điện nghỉ ngơi một lát chăng?”

Tiêu Diễn nhận lấy chén trà, nhưng lại tiếp tục nhìn xuống mấy phong thư trên bàn.

Cao Quý công công liếc nhìn ra ngoài các, cẩn trọng nói: “Sáng nay thấy bệ hạ bận rộn, nhớ đến đêm qua xảy ra trận cháy lớn, Cố tài nhân hẳn đã bị kinh động, lại mới được bệ hạ ban ơn, lão nô… đã thay bệ hạ ban cho cô ấy một chiếc trâm hoa mai. Mong bệ hạ thứ tội…” Vừa nói, ông ta vừa cúi người, bái dài xuống đất.

Tiêu Diễn liếc nhìn ông ta một cái, thấy bộ dạng ông ta sợ hãi, hồi lâu mới nói: “Đứng lên đi, không có lần sau.”

Cao Quý thẳng người lên: “Tạ ơn bệ hạ…” Rồi lại cười tươi nói: “Cố tài nhân sau khi nhận thưởng, hẳn là nhớ đến bệ hạ nên đã tự làm một chút điểm tâm gửi đến Thiên Lộc các. Hiện giờ, cô ấy đã chờ bên ngoài được nửa canh giờ rồi…”

Tiêu Diễn khẽ nhướng mày, nhìn Cao Quý: “Thì ra là vậy…”

Hắn im lặng trong chốc lát, đặt phong thư xuống rồi nói: “Truyền Cố tài nhân vào điện.”

Cố Nghi ôm hộp thức ăn do phòng bếp đưa được chạm khắc hoa văn tinh xảo bằng gỗ tử đàn, đứng nghiêm chỉnh ở bậc thềm đỏ ngoài Thiên Lộc các.

Nói ra thì đây là lần đầu cô đến tiền điện.

Từ bên ngoài Thiên Lộc Các nhìn lên, bầu trời xanh biếc trong vắt, ánh nắng rải xuống mái ngói lưu ly vàng óng của đại điện, như được tắm trong ánh sáng thiêng liêng, những bậc thang ngọc nối liền, dẫn thẳng tới đỉnh cao quyền lực.

Chỉ là không ngờ, cô phải đứng ở đây lâu như vậy. Khung cảnh tuy đẹp, nhưng đầu gối cô thực sự đã tê cứng.

Cô vừa khẽ dậm chân vài cái, đã thấy một thái giám áo xanh tiến nhanh về phía mình: “Cố tài nhân, mời theo nô tài vào điện.”

Tim Cố Nghi đập nhanh thêm một nhịp, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, bưng hộp thức ăn, bước nhỏ theo sau cậu ta vào điện.

Loading...