Cô bước qua bậu cửa, vừa đặt chân lên nền gạch xanh liền quỳ xuống hành lễ: “Thần thiếp bái kiến bệ hạ, chúc bệ hạ kim an.”
Tiêu Diễn thấy ánh sáng đỏ lấp lóe trên tóc cô, quả nhiên đã cài một chiếc trâm mà tối qua chưa từng thấy: “Đứng lên đi.”
“Tạ ơn bệ hạ.” Cố Nghi đứng dậy, ngẩng đầu lên, lại mỉm cười nói: “Tạ ơn bệ hạ đã ban thưởng, thần thiếp đặc biệt làm chút điểm tâm, mong bệ hạ nếm thử.”
“Lại đây.”
Cố Nghi bưng hộp thức ăn, bước qua vài bậc thang đá, đứng trước mặt hắn, mở nắp hộp ra.
Trong hộp bày bốn chiếc bánh hoa hạnh trắng như tuyết, trên lớp vỏ bánh mềm mịn có điểm chút đậu đỏ như cánh hoa mỏng manh.
Tiêu Diễn hỏi: “Đây là món gì?”
Cố Nghi đáp: “Đây là bánh hoa hạnh, đặc sản của Phủ Châu. Thần thiếp nhờ mẹ truyền dạy mới học được cách làm món bánh này.” Cô đưa hộp ra phía trước: “Bệ hạ nếm thử nhé?”
“Phủ Châu à…” Tiêu Diễn lấy một chiếc, cắn một miếng, nhưng chân mày khẽ nhíu lại: “Không đến nỗi tệ.”
Thật sự bực mình, nhưng phải giữ nụ cười. Tiêu Chó, tôi khuyên anh nên biết điều đi!
Cố Nghi nghĩ đến đây, vội ngừng lại, chỉ cười nhẹ, cúi đầu bái: “Thần thiếp xin tuân theo lời dạy bảo của bệ hạ.”
Tiêu Diễn lại đưa tay nhận lấy hộp bánh từ tay cô, sau đó đặt lên bàn gỗ.
Thấy thời cơ đến, Cố Nghi liền tỏ vẻ lo lắng nói: “Thần thiếp vừa từ Tây Uyển đến, thấy sau khi lửa đã dập tắt, Đàm Nguyên Đường chỉ còn là những bức tường đổ nát, thật đáng sợ. Nghe nói Thái phi nương nương sống ở Đàm Nguyên Đường, không biết Thái phi nương nương có bình an không?”
Tiêu Diễn bỗng cười khẽ, đôi mắt hoa đào nhìn về phía cô: “Tài nhân quan tâm Thái phi đến vậy, quả là hiếu thảo…”
Tim Cố Nghi thót lên một nhịp, nhưng vẫn cười ngây ngô: “Cùng ở Tây Uyển, Thái phi nương nương là bậc tôn quý, thần thiếp… đương nhiên quan tâm.”
Tiêu Diễn thấy cô cười với hàng mi cong cong như vầng trăng khuyết, hắn lại dời ánh mắt: “Thái phi nương nương không có việc gì, chỉ là bị kinh hãi, tự mình xin đến Tây Sơn Tự. Có lẽ… phải một thời gian nữa mới hồi cung.”
Cố Nghi giật mình, lẽ nào… bà ta đã bị người của Tiêu Luật bắt đi?
Cô liền cười nói: “Nếu vậy thì thần thiếp cũng yên tâm rồi…”
Thấy Tiêu Diễn đang chăm chú nhìn mình, Cố Nghi lại gượng cười, liền tranh thủ tìm cách rút lui: “Bệ hạ bận trăm công nghìn việc, thần thiếp không dám làm phiền thêm nữa. Nếu bệ hạ không thích món bánh hoa hạnh này, lần sau thần thiếp sẽ làm món khác dâng lên.” Nói xong, cô cúi người một cái.
Định đi rồi à?
“Đợi đã.” Tiêu Diễn cất giọng.
Nghe thấy tiếng gọi, Cố Nghi thoáng rùng mình.
Không phải chứ… Chẳng lẽ cô lại lộ sơ hở ở đâu rồi sao… Chỉ để dò la tin tức thôi mà cũng khó thế ư…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-155-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Nhưng rồi bên tai cô nghe thấy Tiêu Diễn hỏi: “Ti Trân ti đã dỡ tấm rèm pha lê kia chưa?”
“Hả?” Cố Nghi không ngờ Tiêu Diễn lại đặc biệt hỏi về tấm rèm pha lê ấy, hắn thực sự không thích nó đến vậy sao.
Mê Truyện Dịch
“Chưa ạ, nhưng thần thiếp đã sai người truyền lời, bảo Ti Trân ti đến lấy trong hôm nay.”
Tiêu Diễn “Ừ” một tiếng, mắt cụp xuống.
Nhất thời cũng chẳng biết nói gì thêm nữa.
Cố Nghi lại cúi người hành lễ: “Vậy… thần thiếp xin cáo lui…”
Vừa dứt lời, Cao Quý công công đã bưng một chiếc hộp gỗ hoa lê chầm chậm bước vào trong các.
“Khởi bẩm bệ hạ, Uyển Mỹ nhân ở Tú Di điện đặc biệt dâng tặng một chiếc khăn lụa.”
Tiêu Diễn liền nói: “Trình lên đây.”
Cố Nghi thấy Tiêu Diễn không còn để ý đến mình, không cho phép cáo lui, chỉ có thể lúng túng đứng bên cạnh bàn.
Cao Quý công công bưng chiếc hộp gấm, đưa đến trước mặt Tiêu Diễn, bên trong là một chiếc khăn lụa trắng, thêu hình mấy tảng đá đen, đen và trắng hòa quyện như một bức tranh thủy mặc.
“Thêu rất khéo.”
Nói xong, Tiêu Diễn lại quay sang nhìn Cố Nghi, thấy cô có vẻ như đang thả hồn nơi nào.
“Thưởng cho Uyển Mỹ nhân ở Tú Di điện một trăm lượng bạc trắng.”
Cố Nghi cuối cùng cũng nhìn thoáng qua chiếc khăn thêu, lại một lần nữa cảm nhận được sự chênh lệch địa vị.
Tại sao hắn không thưởng bạc cho cô? Trâm hoa mai không phải không tốt, nhưng sau này xuất cung mang đi cầm chắc chẳng đáng giá là bao.
Cố Nghi trong lòng cay đắng, chỉ hận mình không giỏi nữ công gia chánh.
Nếu sớm biết một chiếc khăn lụa được thưởng tới một trăm lượng bạc, cô thức đêm rèn luyện kỹ thuật thêu thùa cũng không phải không thể.
Cô ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt Tiêu Diễn đang nhìn mình, trong mắt dường như có ý cười, cô cũng cười nói: “Uyển Mỹ nhân quả thật tài nghệ khéo léo.”
Cao Quý công công thấy dường như tâm trạng hoàng đế đã khá hơn.
Ông ta không khỏi cúi đầu nhìn lại chiếc khăn lụa kia, thầm nghĩ chẳng lẽ bức tranh sơn thủy thêu ấy thật sự tuyệt đến vậy sao?
Một lát sau, Cố Nghi cuối cùng cũng rời khỏi Thiên Lộc các, men theo con đường lát đá trong ngự hoa viên, đi về phía Tây Uyển.