Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi! - Chương 159: Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi!

Cập nhật lúc: 2025-07-04 04:08:00
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cao Quý công công trên mặt thoáng hiện nét vui mừng: “Nếu muốn đến đài ngắm trăng thì nô tài sẽ lập tức sắp xếp.” Rồi ông ta nghĩ đến việc hoàng đế dường như đã uống thêm vài chén rượu trong yến tiệc: “Nhân tiện, để nô tài sai người mang một bát canh giải rượu cho bệ hạ?”

Nhưng Tiêu Diễn lạnh nhạt đáp: “Không cần, đêm nay trẫm không có hứng thú ngắm trăng.”

Cao Quý công công hơi khựng lại, rồi đáp nhanh: “Vâng.” Ông ta lại hỏi: “Bệ hạ có định quay về Thiên Lộc các không?”

Tiêu Diễn chỉ “Ừ” một tiếng, rồi bước đi dọc theo con đường lát đá.

Cao Quý công công nhìn lại Uyển Mỹ nhân, thầm thở dài tiếc nuối, rồi vội vã cầm đèn theo sau hoàng đế. Nhưng đi được một đoạn, ông ta bắt đầu nhận ra rằng đây không phải là đường về Thiên Lộc các.

Đây rõ ràng là đang đi về phía Tây Uyển.

Trong cung, trống canh một đã điểm từ lâu, Tây Uyển lúc này vắng lặng như tờ, im ắng như một ngôi mộ hoang.

Vòng qua mấy lớp tường cung, Đàm Nguyên Đường – nơi chỉ còn lại những cây cột sơn đỏ bị thiêu rụi đang đứng lặng lẽ trong đêm đen, toát lên vẻ âm u đáng sợ.

Tiêu Diễn vẫn không dừng chân, hướng về phía đông mà đi. Mới đi chưa đến trăm bước, hắn dừng lại trước hai cánh cửa cung đỏ tươi, trên cửa không có biển hiệu, những chiếc đinh đồng đã hoen gỉ, lớp sơn đỏ bong tróc.

Cao Quý công công dừng lại phía sau nửa bước, gương mặt lộ vẻ lo lắng, ngập ngừng nói: “Bệ hạ…”

“Mở cánh cửa này ra…”

“Bệ hạ…”

Tiêu Diễn quay đầu lại, ánh mắt sắc bén: “Sao? Lời trẫm nói mà ngươi cũng không nghe nữa à?”

Cao Quý công công cúi đầu, không dám ngẩng lên: “Lão nô không dám.” Ông ta vội cúi xuống, lấy ra một chiếc chìa khóa đồng cũ kỹ từ túi bên hông, cố mở ổ khóa sắt trên cánh cửa.

Vì đã lâu không động đến, Cao Quý phải loay hoay với ổ khóa gỉ sét một hồi lâu, mãi mới nghe thấy một tiếng “cạch” nhỏ vang lên, cuối cùng cũng mở được.

Tiêu Diễn đẩy cửa bước vào.

Trên nền gạch xanh đầy rẫy tro bụi rơi từ không trung xuống, nhưng ở góc sân, một cây đào vẫn tràn đầy sức sống, quả đỏ trĩu cành.

Tiêu Diễn bước qua tiền đình, bước lên bục gỗ dưới mái hiên, kéo áo ngồi xuống.

Nơi này không có bậc thềm, bục gỗ được những cây cột trụ đỡ, cách mặt đất nửa thước.

Cao Quý công công thấy hoàng đế ngồi xuống, liền để lại hai cung nhân đứng canh ngoài cửa, còn ông ta thì đứng yên lặng trong sân.

Nơi đây vốn là tiền sảnh của Bình Thúy cung, cũng là cung điện cũ của Đáp Chu, mẫu phi của hoàng đế. Nhưng khi Đáp Chu còn sống, hoàng đế chưa bao giờ có thể gọi bà một tiếng “mẫu phi”.

Cao Quý công công thầm thở dài trong lòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-159-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]

Ngày giỗ của Đáp Chu lại sắp đến.

Tiêu Diễn ngồi trước hiên, ngước nhìn ánh trăng tròn treo cao trên đỉnh cây đào.

Nhớ lại thì thuở nhỏ, dường như hắn cũng từng ngồi tại đây ngắm trăng.

Đáp Chu vì một chữ tình mà bị giam cầm trong chốn cung cấm, nhưng trái tim của đế vương vốn lạnh lùng, bà sống cả đời trong đây chưa ngày nào được hạnh phúc. Nhưng chữ tình như một đóa hoa trong gương, một mảnh trăng đáy nước, khiến người ta mệt mỏi. Con cái lại càng là gánh nặng, Đáp Chu vì yêu mà dồn hết tình cảm cho Tiêu Quắc, nhưng ông ta lại ruồng bỏ bà không thương tiếc.

Mê Truyện Dịch

Còn chữ tình lại giống như một loại độc dược, khi uống vào lại khiến người ta trở nên điên loạn.

Dẫu ngọc đẹp không tỳ vết, cuối cùng cũng không thể tránh khỏi bi kịch.

Ví như Thái tử Hoành, đúng là hoang đường vô cùng.

Tiêu Diễn khẽ cười khinh thường, bất chợt đứng dậy, thẳng bước ra ngoài cửa.

Cao Quý công công thấy sắc mặt hắn lạnh lùng như băng tuyết, vội vàng đóng cửa cung lại, nhanh chóng khóa kỹ rồi theo sau hắn rời đi.

Trống canh hai vừa điểm, tiếng trống và chiêng vang vọng khắp hoàng cung.

Tiêu Diễn chỉ cảm thấy một cơn gió nhẹ lướt qua bên tai, hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một cánh cửa của Bình Thúy cung đang mở hé, từ đó lộ ra một cái đầu đen tối om.

Cố Nghi ngẩng đầu nhìn Tiêu Diễn đang bước qua ngoài cửa, hai người mắt đối mắt, bối rối nhìn nhau.

Trên gương mặt Tiêu Diễn là vẻ lạnh lùng như băng giá, đôi mắt đen thẫm nhìn cô dò xét.

Xung quanh tĩnh lặng, bầu không khí ngượng ngùng như đông cứng lại trong chốc lát.

Trước đó, Cố Nghi vốn định đi ngủ, nhưng đột nhiên nghe thấy vài tiếng động từ sân viện bên cạnh.

Cánh cửa cung bên cạnh xưa nay luôn khóa kín, từ lâu không còn người ở, nhưng giữa đêm khuya lại vang lên động tĩnh.

Cố Nghi tưởng tượng ra đủ thứ, nghĩ rằng có lẽ là người áo xám bắt Lưu Thái phi, trong đêm hỏa hoạn thấy cổng thành bị phong tỏa đã lẩn trốn ở Tây Uyển và giờ cuối cùng cũng lộ diện?

Nhưng… cô không thể ngờ người đó lại là Tiêu Diễn.

Cô vội đứng dậy, giấu cây gậy ra sau lưng: “Bệ hạ…”

“Nàng đêm khuya không ngủ, ra đây làm gì?”

Cố Nghi cười ngây ngô: “Thần thiếp vừa ngủ thì nghe thấy tiếng động, cứ nghĩ là có chuột nên ra ngoài xem thử.”

Loading...