Cố Nghi run như cầy sấy, không khỏi nhắm mắt lại.
Tiêu Diễn dừng động tác ở tay lại.
Cô đang sợ.
Cộp cộp cộp.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa điện.
Mê Truyện Dịch
“Cầu xin bệ hạ đi thăm Quý nhân. Quý nhân… không ổn rồi… hu hu…” Giọng nói dần dần trầm xuống.
Cố Nghi đột nhiên mở mắt ra, Tiêu Diễn đã rời khỏi giường, hắn đi tới cửa điện, mở cửa ra.
Hoa Hòe – cung nữ từ chính điện của Tú Di điện tới, vùng vẫy thoát khỏi cung nữ phía sau, cúi đầu mạnh đến nỗi phát ra tiếng.
“Cầu xin bệ hạ đi thăm Vương Quý nhân. Ban đêm Quý nhân đột nhiên đau ngực. Cầu xin bệ hạ thương xót…”
Tiêu Diễn trong lòng khinh thường, nhưng ngoài mặt lại nói: “Vậy trẫm đi thăm Vương Quý nhân.”
Một cung nữ nhanh nhẹn đã nhận ra hắn đang mặc bộ quần áo mỏng nên đưa cho hắn bộ thường phục đã chuẩn bị sẵn, vài cung nữ giúp hắn mặc vào.
Cố Nghi vuốt thẳng tay áo, còn chưa kịp đi tới cửa điện thì Tiêu Diễn đã cất bước đi tới chính điện của Vương Quý nhân.
Đào Giáp trông như sắp khóc: “Mỹ nhân, bệ hạ có phải sẽ không quay trở lại nữa không?”
Cố Nghi hỏi: “Bây giờ là canh mấy rồi?”
Đào Giáp: “Đã qua giờ Hợi rồi ạ, tiếng trống canh thứ hai đã vang lên rồi.”
Còn chưa đầy một tiếng nữa thì cô sẽ trải qua ba ngày một cách an toàn.
Cố Nghi đi đi lại lại ở cửa điện.
Đào Giáp lại hỏi: “Mỹ nhân, bây giờ nên làm thế nào đây ạ? Có phải nên đi đến chính điện mời bệ hạ trở về không?”
Cô lắc đầu: “Nếu Vương Quý nhân đã có thể mời bệ hạ tới đó thì nhất định sẽ có cách giữ bệ hạ lại. Cấp bậc đều có trật tự, ta cũng không thể tùy tiện đi vào chính điện được.”
Hơn nữa, tâm trí của cô hoàn toàn không ở đây!
Chỉ còn chưa đầy nửa tiếng nữa.
Cố Nghi đột nhiên không cảm thấy buồn ngủ: “Ngươi đóng cửa điện lại rồi đi thắp nến trong điện lên, ta sẽ ngồi ở giường thấp một lát.”
Khi chờ đợi thì thời gian luôn kéo dài. Cố Nghi đứng ngồi không yên, đành phải bảo Đào Giáp mang đến chiếc bàn nhỏ, tiện tay viết chữ.
Viết được vài chữ, trong lòng dần dần bình tĩnh lại.
Tùng tùng tùng.
Tiếng trống canh thứ ba vang lên.
Tay Cố Nghi run lên, cây bút lông sói trong tay hơi nghiêng, quẹt ra một nét phẩy dài trên giấy.
Ổn định chưa? Niềm vui đến một cách thật bất ngờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-16-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Tôi thật sự sống sót qua cốt truyện này rồi à?
Cô đặt bút xuống, từ trên giường thấp đứng dậy, nhìn bản thân mình toàn bộ từ trên xuống dưới một lượt.
Thật sự đã ổn định rồi!
Cô mỉm cười nói: “Đào Giáp, mang một ly rượu đến đây!” Phải chúc mừng mới được.
Đào Giáp khuyên một câu: “Mỹ nhân, đêm đã khuya rồi, người tốt nhất nên đi ngủ sớm thôi.”
Cố Nghi thúc giục: “Đi nhanh đi, uống rượu xong ta sẽ ngủ ngon hơn.”
Đào Giáp vẫn rót cho cô nửa chén rượu hoa, trong lòng nghĩ rằng Mỹ nhân có lẽ thấy bệ hạ rời đi nên cảm thấy buồn.
Cố Nghi một hơi uống cạn sạch, cởi bỏ bộ quần áo phức tạp ra xong vừa đặt mình xuống giường đã ngủ thiếp đi.
Giờ Mão ba khắc, Vương Quý nhân trong chính điện của Tú Di điện vẫn trằn trọc không ngủ được.
Cô ta vén rèm lên, hỏi: “Hoàng Li, bệ hạ còn ở đây không?”
Hoàng Li trả lời: “Bẩm Quý nhân, bệ hạ đã đi đến tiền điện vào giờ Mão rồi ạ.”
Vương Quý nhân cau mày nói: “Bệ hạ có phải giận ta không?”
Hoàng Li an ủi cô ta nói: “Bệ hạ đã vứt bỏ Cố Mỹ nhân để tới đây gặp Quý nhân, làm sao có thể giận Quý nhân được ạ?”
“Vậy tại sao bệ hạ chỉ lại đến nhìn ta một cái rồi đi đọc tấu chương gì đó?”
Hoàng Li: “Quý nhân đau ngực, bệ hạ xót Quý nhân nên mới để Quý nhân nghỉ ngơi.”
Vương Quý nhân tức giận giựt rèm giường xuống: “Từ đó đến giờ tiện tì Cung thị kia lần nào cũng thích dùng chiêu này, hại người nhưng cũng tự hại mình, có ích gì đâu!”
Hoàng Li: “Bệ hạ đã tới thăm Quý nhân, tất nhiên trong lòng cũng quan tâm đến Quý nhân. Quý nhân cũng chỉ muốn được một phần coi trọng này thôi mà.”
Vương Quý nhân quay đầu lại, bực bội nói: “Cố thị sinh ra đã xinh đẹp, lại ở trong điện của ta, nếu như lúc này không chèn ép cô ta thì sau này còn ra thể thống gì nữa.”
“Quý nhân nói phải!”
Ánh sáng xuyên qua song cửa sổ chiếu vào, Vương Quý nhân đứng dậy nói: “Hôm nay có phải nên đến chỗ Thục phi ngồi một lát không?”
Trong cung không có hoàng hậu, tứ phi phụ giúp quản lý hậu cung, hơn nữa cha của Thục phi là quan trên của cha cô ta.
Hoàng Li nhẩm tính ngày: “Quý nhân đã lâu không tới Thái Vi điện rồi.”
Trời đã sáng hẳn.
Đào Giáp thấy Cố Nghi vẫn chưa có ý định thức dậy, đành miễn cưỡng đi đến bên giường cô, nhỏ giọng nói: “Mỹ nhân, sắp đến giờ rồi, qua lát nữa sẽ trễ giờ ăn sáng đấy.”
Cố Nghi mở mắt ra: “Hôm nay là ngày mấy?”
Đào Giáp hơi sửng sốt: “Mỹ nhân, hôm nay là ngày 18 tháng 6.”
Tuyệt!
Cố Nghi vươn vai, hăng hái ngồi dậy.