Tiêu Luật đang ở hành cung Dương Thành, cuối cùng cũng gặp được Lưu Thái phi.
Mẫu tử gặp lại, cậu ta vẫn chưa dám tin, đôi môi run run mới thốt được một tiếng: “Mẫu phi…”
Lưu Thái phi bật khóc, lao tới ôm chặt lấy cậu ta: “Luật nhi của ta…”
Bên tai lại nghe cậu ta thì thầm: “Mẫu phi, sao người già đi nhiều thế này…”
Hơi thở của Lưu Thái phi nghẹn lại, lập tức buông tay ra, đưa tay ấn vào trán Tiêu Luật: “Đồ bất hiếu! Ta liều mạng bỏ chạy đến Thanh Châu vì con đó!”
Thật là giận c.h.ế.t mất!
Tiêu Luật giữ lấy tay phải của bà ta, giả vờ quan sát một lúc rồi nói: “Mẫu phi không già, vừa rồi là do nhi thần nhìn nhầm…”
Lưu Thái phi nhìn quanh thấy không có ai trong điện, bèn thì thầm: “Luật nhi giờ không phải là nhi thần nữa, vì sao không xưng là trẫm?”
Tiêu Luật cười khẽ, đôi mắt đẹp thoáng chút ngậm ngùi: “Mẫu phi chẳng lẽ khi vừa thấy Trịnh Tướng quân mà không hiểu hay sao? Con… con chẳng qua chỉ là một con rối mà thôi…”
Một lời nói thẳng thừng, hy vọng âm thầm lâu nay của Lưu Thái phi tan thành mây khói, lồng n.g.ự.c như bị ai đó bóp nghẹt, đau đớn vô cùng.
“Hắn ta dám sao? Chỉ một mình Trịnh Tuy dám cả gan làm vậy? Bác Cổ chẳng lẽ không can thiệp, Ngụy Châu chẳng lẽ không nhúng tay? Cùng là thuộc hạ cũ của Thái tử, chẳng lẽ chúng dám phản lại giang sơn nhà họ Tiêu?”
Giọng Tiêu Luật hạ thấp, gần như thì thầm bên tai: “Mẫu phi nói đúng lắm, bọn chúng là thuộc hạ cũ của Thái tử ca ca, không phải thuộc hạ của nhi thần. Chủ cũ đã chết, nếu muốn lập chủ mới, sao không tự mình trực tiếp thử? Nhi thần bị chúng lừa đến đây, là do nhi thần ngốc, nhưng chỗ này tuyệt đối không thể ở lâu, mẫu phi mau đi đi…”
Lưu Thái phi nghe xong như rơi vào vực sâu, lòng trĩu nặng: “Ai gia có thể đi đâu, biết đi đâu bây giờ? Chẳng lẽ quay lại tìm Tiêu Diễn? Ai gia thà c.h.ế.t còn hơn!”
Tiêu Luật thở dài: “Mẫu phi ở lại đây, chắc chắn sẽ mất mạng…”
Giọng Lưu Thái phi run rẩy: “Bọn chúng thì đã sao… bọn chúng dám sao…”
Tiêu Luật gạt một lọn tóc rối bên tai, trong mắt chợt lóe lên ánh lệ: “Mẫu phi nghĩ về Vương thị của nhi thần mà xem, cô ấy tuy có chút nhát gan nhưng đã đồng hành cùng con mấy năm, chẳng phải kẻ hèn nhát. Nhưng… nói là bệnh mà c.h.ế.t thì tức là bệnh mà c.h.ế.t thôi… Hiện giờ Trịnh Tuy đã mở riêng hai mỏ vàng bạc ở Thanh Châu, còn lập lò đúc tiền, dùng vàng đổi lấy hàng hóa với thương nhân, mua toàn đồ sắt…”
Tiêu Luật cười hai tiếng: “Chỉ chờ một cái cớ… Mẫu phi đi về phía Nam, đúng là rơi vào tay chúng. Chỉ là… có lẽ hắn ta vẫn còn chút lòng trắc ẩn, nên mới để mẹ con chúng ta được gặp mặt hôm nay…”
Lưu Thái phi bỗng thấy lạnh cả người: “Luật nhi…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-163-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Tiêu Luật đưa tay vuốt nhẹ lên má Lưu Thái phi, chạm vào làn da khô ráp đầy nếp nhăn của bà ta: “Mẫu phi đừng sợ, nhi thần đã làm Thận vương ở phủ Thanh Châu không phải chỉ một hai ngày, giờ nhất định sẽ nghĩ cách để mẫu phi thoát thân…”
Lưu Thái phi định đáp lại, nhưng chợt nghe thấy tiếng cửa điện “két” một tiếng.
Bà ta quay lưng lau nước mắt rồi mới ngoảnh lại nhìn về phía cửa điện.
Người vừa đến cao sáu thước, gầy gò nhưng săn chắc, râu quai nón rậm rạp, mặc một bộ giáp sắt.
Đó chính là Bác Cổ.
Bác Cổ cúi chào: “Tham kiến bệ hạ, tham kiến Thái phi nương nương.”
Tiêu Luật khẽ vuốt tóc, cười hỏi: “Bác tướng quân đêm khuya vào điện là có việc gì?”
Bác Cổ đáp: “Thám tử báo tin về, nhìn thấy Vu Đại đang dẫn quân từ Mạc Nam xuống, muốn đến sông Lạc. Mạt tướng đêm nay đến xin từ biệt, định đi về phía Bắc thám thính tình hình.”
Tiêu Luật cười lần nữa: “Trẫm chuẩn tấu.”
Mê Truyện Dịch
Bác Cổ tạ ơn rồi lập tức rời đi.
Tiêu Luật lại nhìn Lưu Thái phi một lần nữa: “Chính là đêm nay, mẫu phi. Bác Cổ đi về phía Bắc, Trịnh Tuy đa nghi, chắc chắn sẽ đi tiễn, không bận tâm đến hành cung nữa. Một lát nữa mẫu phi hãy vào tẩm điện, sẽ có mấy ma ma có thân hình giống mẫu phi vào điện. Mẫu phi hãy thay y phục rồi trà trộn vào đám người để lẻn ra ngoài…”
Lưu Thái phi gian nan đến đây, không ngờ cuộc gặp mặt của hai mẹ con họ lại ngắn ngủi đến vậy.
Bà ta nắm c.h.ặ.t t.a.y áo Tiêu Luật, nhưng lại nghe cậu ta nói: “Ra khỏi hành cung, hãy đến bờ sông Lạc tìm một chiếc thuyền buôn đi về phía Bắc, đến Khúc Thành trước đã.”
Lưu Thái phi bàng hoàng giây lát, ngước lên thấy trên mặt cậu ta là một biểu cảm mà trước đây bà ta chưa từng nhìn thấy.
Tiêu Luật dường như chỉ sau một đêm đã trưởng thành rồi.
Giờ Dậu ba khắc, mặt trời đã lặn xuống chân trời, tia nắng vàng cuối cùng trên mái ngói của biệt cung Ô Sơn cũng đã tắt hẳn.
Cao Quý công công đứng trong Hiên Vũ các, theo lệnh của hoàng đế, trước tiên đã chọn ra các tấu sớ của bộ Hộ và bộ Lại.