Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi! - Chương 164: Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi!

Cập nhật lúc: 2025-07-04 04:08:12
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hoàng đế ngồi trước bàn, dưới ánh đèn cầm bút phê duyệt.

Dạo gần đây, dù lấy lý do đến Ô Sơn để tĩnh dưỡng nhưng hoàng đế thực ra đã phải lo liệu vô số chuyện, từ việc trừ khử những người thân cận cũ của Thái tử Hoành, truy tìm tung tích Lưu Thái phi, đến việc đối phó với mưu đồ của các thế lực giả vương. Thêm vào đó, quốc khố trống rỗng, binh sĩ thiếu hụt, toàn bộ là những hậu quả rắc rối do tiên đế để lại…

Nhìn đống tấu sớ chất cao như núi sau nhiều ngày bị dồn đọng, trong lòng Cao Quý công công thầm thở dài.

Ở biệt cung Ô Sơn này đã hơn nửa tháng rồi, nhưng hoàng đế dường như chưa có đêm nào ngủ yên giấc.

Haiz.

Cao Quý công công nhìn qua khóe mắt, thấy hoàng đế đang khoanh vài vòng tròn đỏ trên tấu sớ của bộ Hộ.

Phủ Đăng Châu, phủ Vũ Châu và phủ Phủ Châu đều là những phủ đã tự đề xuất phương án thu bạc theo diện tích đất, cải cách thuế khóa.

Cao Quý công công nghĩ ngợi, rồi lên tiếng: “Bệ hạ, hôm nay bệ hạ đã xem tấu sớ suốt nửa ngày rồi, chi bằng để lão nô truyền bữa tối, bệ hạ cũng nên nghỉ ngơi một lát?”

Tiêu Diễn liếc nhìn ra ngoài trời, đặt bút xuống, đồng ý nói: “Truyền bữa đi.”

Cao Quý công công mỉm cười nói: “Lão nô đi ngay, trong lúc chờ bữa, sao bệ hạ không thử xem qua thư từ gửi từ trong cung ạ? Nương nương của các cung đều đã gửi thư tới.” Ông ta đặc biệt nói thêm: “Uyển Mỹ nhân ở Tú Di điện và Cố Tài nhân ở Bình Thúy cung cũng có gửi thư.”

Tiêu Diễn nhìn ông ta một cách thú vị: “Đưa lên đây đi.”

Chỉ một lát sau, Cao Quý đã bưng lên một khay đầy thư từ, kèm theo vài hộp được sơn màu sắc rực rỡ.

Cao Quý công công chọn ra trước một chiếc tua ngọc đẹp nhất: “Đây là tua ngọc do Uyển Mỹ nhân tự tay làm, tay nghề thật tinh xảo, ngay cả trong cung cũng hiếm thấy.”

Tiêu Diễn liếc qua tua ngọc màu xanh nhạt, nhưng chỉ “Ừ” một tiếng.

Hắn tiện tay mở vài phong thư, đều là những đoạn văn dài dằng dặc, trích dẫn kinh điển, khiến hắn cảm thấy hoa mắt sau một ngày dài đọc tấu sớ.

Tiêu Diễn khẽ nhíu mày, định bảo Cao Quý công công mang khay thư đi thì bỗng thấy ở góc dưới cùng có một phong thư mỏng nhẹ, bên trên có dấu niêm phong của Bình Thúy cung.

Mê Truyện Dịch

Là thư của Cố Nghi.

Trong lòng Tiêu Diễn chợt động, đưa tay lấy bức thư, mở ra đọc.

“Thu Lật Phú.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-164-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]

Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, tiếp tục đọc, nhưng thư chỉ có hai trang giấy, mà trang sau toàn là lời lẽ vụn vặt, chưa đầy một khắc hắn đã đọc xong.

Tiêu Diễn cười khinh thường: “Cố Tài nhân bình thường đều qua loa như thế này sao?”

Trong lòng Cao Quý công công thầm kêu khổ, trách Lục Triều không nhắc nhở đúng cách.

Ông ta cười gượng: “Hay là bệ hạ viết một lá thư hồi âm cho Cố Tài nhân, nhắc cô ấy lần sau chú ý hơn?”

Tiêu Diễn đặt lá thư xuống: “Không cần.”

Lúc này Cao Quý công công mới nhìn thấy ba chữ “Thu Lật Phú” viết trên đầu bức thư, trong đầu chợt lóe lên một ý tưởng, liền nói: “Lão nô thấy trên cây hạt dẻ ở núi này vẫn còn vài quả. Dù không tươi ngon như hồi cuối hè nhưng hạt dẻ mùa thu béo ngậy. Nếu Cố Tài nhân thích hạt dẻ, lão nô sẽ sai người đi hái một giỏ thật ngon, ngày mai khoái mã hồi kinh sẽ gửi đến Bình Thúy cung cho Cố Tài nhân.”

Tiêu Diễn không phản đối.

Cao Quý công công hiểu ý, lập tức đi lo liệu.

*

Ngày hôm sau, khi vừa qua giờ Thân, trời vẫn còn sáng, Cố Nghi đã nhận được một giỏ hạt dẻ do Lục Triều công công vội vã mang đến.

Giỏ tre được đặt dưới đất, cao đến đầu gối, bên trong chứa không dưới trăm quả hạt dẻ mùa thu.

Hạt dẻ khá to, vỏ nâu bóng loáng, một số quả mới hái còn được bọc trong lớp vỏ gai xanh nâu, khi chạm vào còn hơi đau tay.

Lục Triều cười tươi, giải thích: “Đây là hạt dẻ mà bệ hạ sai người hái từ Ô Sơn, khoái mã mang về kinh thành cho Tài nhân, để Tài nhân thưởng thức hạt dẻ tươi ngon.”

Nhưng… hạt dẻ này vẫn còn sống mà…

Cố Nghi đang định sai người mang giỏ hạt dẻ đến phòng bếp thì Lục Triều lại nói: “Bệ hạ đọc thư của Tài nhân, nói rằng công thức nấu ăn Tài nhân viết rất khéo léo. Sao Tài nhân không tự tay làm thử, đến khi bệ hạ hồi cung, Tài nhân có thể dâng lên cho bệ hạ thưởng thức?”

Cố Nghi ngẩn người, chẳng lẽ thật sự muốn cô đi rang hạt dẻ, luyện Thiết Sa Chưởng sao? Hay là phải học cách lấy hạt dẻ từ trong lửa?

Cô cố nặn ra một nụ cười, cúi chào nói: “Bệ hạ ban ân, thần thiếp cảm kích khôn xiết.”

Lục Triều công công đắc ý vì đã làm tròn nhiệm vụ, cười ngọt ngào nói: “Lời của Tài nhân, nô tài nhất định sẽ chuyển đi. Loại hạt dẻ mùa thu này là sự ưu ái duy nhất dành riêng cho Bình Thúy cung, những nơi khác không có đâu.”

Cố Nghi: “Ha ha…” Cô dừng lại một chút, hỏi: “Vậy Uyển Mỹ nhân ở điện Tú Di điện có được ban thưởng không?”

Loading...