Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi! - Chương 168: Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi!

Cập nhật lúc: 2025-07-04 04:08:23
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai tay cô cầm chắc gậy, nhấc lên đánh mạnh, chỉ thấy quả cầu lăn chầm chậm lên dốc, nhưng đi được nửa chừng thì bị trọng lực kéo xuống, tất nhiên là không vào lỗ.

“Haiz…” Cố Nghi không khỏi thở dài.

“Nàng cầm gậy thế này mà vào lỗ được thì đúng là may mắn.”

Giọng nói đột nhiên vang lên, Cố Nghi giật mình, quay người nhìn lại, quả nhiên là Tiêu Diễn đứng ngoài cửa, không biết đã tới từ bao giờ. Hắn mặc triều phục vàng sáng, trên đầu đội mũ đen, không rõ có phải vừa mới hạ triều hay không. Lúc này, hắn đang dùng một gương mặt vừa như cười vừa như không mà lạnh lùng giễu cợt cô.

Tim Cố Nghi khẽ run lên, cô vội vàng cúi đầu thấp xuống, hành lễ: “Thần thiếp tham kiến bệ hạ, chúc bệ hạ kim an.”

Tiêu Diễn giơ tay ra hiệu cho cô đứng dậy, khi nãy đã đứng ngoài cửa quan sát cô đánh bóng đã được một lúc lâu. Thấy cô tuy chăm chỉ luyện tập, nhưng mãi vẫn không nắm được trọng tâm, hai tay cầm gậy, sức lực không đều, lúc chặt lúc lỏng.

Cố Nghi cười mỉm, cất lời hỏi thăm: “Bệ hạ đêm qua hồi cung à? Trên đường về mọi việc đều thuận lợi chứ?”

Ánh mắt của Tiêu Diễn đặt trên mặt cô, thấy hai gò má cô vì luyện tập mà đỏ ửng, bỗng nhiên dời ánh nhìn đi, chỉ đáp một tiếng “Ừ”.

Cố Nghi thấy hắn với vẻ mặt lạnh lùng không muốn nhiều lời, tự cảm thấy như mình đang lấy lòng kẻ bạc bẽo, bèn chẳng nói thêm gì, chỉ xiết chặt cây gậy, trong lòng tưởng tượng cảnh mình đập vỡ đầu kẻ vô ơn bạc nghĩa trước mắt.

Hai người đối diện im lặng một lúc, Cao Quý công công không khỏi tiến lên một bước, khéo léo nói: “Sách thư mà Tài nhân sai người đưa tới, bệ hạ đã xem qua nhiều lần, rất thích, hôm nay đặc biệt đến thăm Tài nhân.”

Tâm trạng Cố Nghi có phần tốt hơn: “Thật vậy sao?”

Cao Quý công công gật đầu nói: “Đúng vậy!”

Cố Nghi lại ngước nhìn Tiêu Diễn, chỉ thấy hắn bỗng nhiên cúi xuống nhặt quả bóng lên, nói: “Trẫm sẽ thị phạm cho nàng xem, cách cầm gậy đánh bóng như thế nào.”

Cố Nghi không ngờ Tiêu Diễn lại đích thân hạ mình chỉ dạy, nhưng biết hắn là tay cừ khôi, liền nhanh chóng tán thưởng: “Thần thiếp xin tuân theo chỉ dạy của bệ hạ!”

Tiêu Diễn chỉnh bóng xong, trông vô cùng dễ dàng mà đã đánh trúng bóng vào lỗ trên dốc.

Thực tình mà nói, Cố Nghi cũng không thấy rõ cho lắm.

Cô cầm cây gậy, tùy ý vung nhẹ một cái, bắt chước hắn.

“Cách cầm gậy của nàng vẫn chưa đúng.” Tiêu Diễn lạnh giọng nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-168-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]

Cố Nghi khựng lại, khiêm tốn hỏi: “Chưa đúng chỗ nào ạ?”

Tiêu Diễn bước tới gần cô, nhưng lại dừng lại phía sau.

Cố Nghi chưa hiểu gì, chợt thấy hắn từ phía sau đưa tay nắm lấy tay cô, chỉ dạy từng câu từng chữ: “Lực phải đồng đều, không được một bên mạnh, một bên yếu, nếu không sức phát ra không đều, đường bóng khó mà kiểm soát…”

Cố Nghi lưng dán chặt vào lồng n.g.ự.c ấm áp của hắn.

Đây là một tư thế vòng tay ôm lấy nhau. Hai người tựa sát vào nhau, gần trong gang tấc. Cô có thể ngửi thấy mùi hương tùng lạnh lẽo quen thuộc từ trên người Tiêu Diễn.

Cả người Cố Nghi bỗng cứng đờ, hắn vừa mở miệng nói chuyện, tai cô đã bắt đầu ngứa ngáy. Tư thế quá mức thân quen này khiến cô khó mà bình tĩnh được, trong đầu không ngừng hiện lên những hình ảnh của quá khứ.

Cố Nghi bỗng nhiên lắc mạnh đầu, mặt nghiêm lại, tập trung tinh thần lắng nghe những lời chỉ dạy quan trọng của Tiêu Diễn về cách chơi đánh bóng. Nhưng… Lòng bàn tay cô không khỏi bắt đầu rịn ra chút mồ hôi, cây gậy đánh bóng trong tay trở nên trơn trượt, dường như cầm không vững nữa. Nhưng cô cảm nhận rõ ràng hơi ấm từ bàn tay lớn phủ lên mu bàn tay mình, cũng có thể cảm nhận được những vết chai mỏng nơi đầu ngón tay.

Tiêu Diễn ban đầu đang giảng giải về cách đánh bóng, nói một hồi, chợt nhận ra tai Cố Nghi đã đỏ ửng, cây gậy trong tay cô dường như cũng đang trượt xuống. Hắn hơi ngẩn ra, lúc này mới nhận ra người trong lòng hắn mềm mại, thơm ngát, tựa như mùi hương của hoa mơ trong cơn mưa xuân.

Thấy hắn đột nhiên ngừng lại, Cố Nghi lập tức rời khỏi vòng tay hắn, lùi ba bước ra xa: “Đa tạ bệ hạ, thần thiếp đã hiểu rồi.”

Tiêu Diễn nhíu nhẹ đôi mày dài, đè nén cảm giác kỳ lạ trong lòng, nói: “Ừ, vậy nàng thử đánh thêm một quả nữa xem.”

Cố Nghi không khỏi hít sâu một hơi, bình tĩnh lại rồi đánh tiếp một quả bóng.

Cô quả nhiên đã đánh trúng, không kìm được mà cười nói: “Bệ hạ quả là anh minh!”

Tiêu Diễn khẽ cười: “Cũng chỉ là may mắn thôi.”

Cố Nghi: …

*

Mê Truyện Dịch

Năm ngày sau, đến ngày diễn ra trò chơi đánh bóng. Vẫn là một ngày nắng đẹp, một góc của ngự hoa viên trật tự đâu vào đó.

Không hổ là nữ chính. Cố Nghi nhìn quanh một lượt, thấy Triệu Uyển mặc váy xanh đứng trước bệ cao.

Cô bèn bước tới nhận lấy cây gậy của mình. Vì cô chỉ là Tài nhân, nên chỉ được sử dụng bốn loại gậy.

Loading...