Người của Cung Chính Ti rất nhanh đã đến. Họ kiểm tra từng dụng cụ đánh bóng một.
Cố Nghi thấy mấy nữ quan mặc áo xanh nhấc từng quả bóng lên đặt lên cân sắt để cân đo, rồi lần lượt ghi chép lại.
Trong ngự hoa viên lúc này không một tiếng động, chỉ còn nghe tiếng quả bóng rơi lên tấm sắt vang lên từng hồi leng keng.
Ước chừng một khắc sau, nữ quan áo xanh đứng đầu tay cầm sổ ghi chép, bẩm báo: “Bẩm bệ hạ, sau khi Cung Chính Ti, hai vị Ti chính và bốn vị Điển chính cùng kiểm tra, tất cả gậy đánh bóng đều không có sai sót… Chỉ duy nhất một quả bóng là nặng hơn các quả bóng khác ba lạng.”
Mọi người đều tỏ vẻ kinh ngạc.
“Quả bóng của ai nặng hơn các quả bóng khác?” Tiêu Diễn chậm rãi hỏi.
Nữ quan cúi đầu đáp: “Là bóng của Uyển Mỹ nhân ở Tú Di điện.”
Triệu Uyển lập tức quỳ xuống: “Xin bệ hạ minh xét, thần thiếp tuyệt đối không hề gian dối, thần thiếp hoàn toàn không biết chuyện này.”
Cố Nghi đứng từ xa cách một đám người, thấy trán Triệu Uyển lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt đỏ bừng. Trong lòng cô chợt dâng lên một cảm giác tội lỗi nặng nề, khiến cô cảm thấy khó thở. Cô có phải đã làm sai rồi không? Có phải không nên giữ nguyên cốt truyện không? Có phải nên như lần trước, mở lời nhắc nhở, cố gắng tránh né rắc rối?
Tiêu Diễn nghe xong thì không nói gì, chỉ đưa ánh mắt dò xét nhìn Triệu Uyển.
Đức phi thấy vậy, lập tức lạnh giọng quát: “Tiểu nhân to gan! Sao còn dám chối cãi! Quả bóng cô đánh ra nặng hơn, tất nhiên dễ dàng giữ vững đường bóng khi lên dốc, thậm chí cả trên mặt đất, bóng cũng giữ thăng bằng tốt hơn. Đây là hành vi gian dối để chiến thắng, hơn nữa lại là âm mưu đoạt sủng. Triệu Uyển, cô đã là người tổ chức trò chơi đánh bóng mà lại công tư lẫn lộn, tội này đáng ra phải tăng thêm một bậc!”
Triệu Uyển cúi đầu sát đất: “Xin bệ hạ minh xét, xin nương nương minh xét, thần thiếp không hề gian dối!”
Cố Nghi không kìm được mà bước lên một bước, định mở lời, nhưng vừa lúc ấy lại nghe Tiêu Diễn nói: “Chuyện đúng sai sẽ có phân định rõ ràng, nếu Uyển Mỹ nhân tự thấy không hổ thẹn với lòng, vậy hãy giao việc này cho Cung Chính Tiy điều tra thêm. Thợ làm bóng ở Xưởng thủ công và những người của Ti tân ti quản lý dụng cụ đánh bóng cũng sẽ cùng bị điều tra …”
Nước mắt trong mắt Triệu Uyển chợt dâng lên: “Bệ hạ…”
Tiêu Diễn lại nói: “Việc này hôm nay khó mà có kết luận, trò chơi đánh bóng… dừng tại đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-171-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Trong lòng Đức phi bỗng chốc hoảng loạn, đôi môi run nhẹ, cô ta cố gắng nặn ra một nụ cười: “Bệ hạ hà tất phải làm lớn chuyện như vậy…”
Triệu Uyển quỳ sụp xuống, bái lạy: “Bệ hạ thật rộng lượng, tạ bệ hạ ban ân.”
Những người khác có mặt cũng đồng thanh nói: “Bệ hạ thật anh minh.”
Cố Nghi bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Người của Cung Chính Ti nhận lệnh rời đi. Một lát sau, cung nữ cầm khay bạc trong tay, bối rối nói: “Bệ hạ… nếu vậy… hôm nay số bạc thưởng cho trò chơi đánh bóng… có phải toàn bộ dâng lên cho Cố Tài nhân ở Bình Thúy cung không?”
Tim Cố Nghi lại nhảy lên một lần nữa, cảm giác vui sướng trào dâng, thân thể bỗng nhẹ bẫng.
Tiêu Diễn suy nghĩ một lát, ánh mắt quét qua Cố Nghi rồi nói: “Số bạc hôm nay vốn là phần thưởng dành cho người thắng cuộc, nhưng vì trò chơi đánh bóng hôm nay có biến cố bất ngờ, khó có thể công bằng. Để giữ công bằng cho mọi người, trận đấu hôm nay coi như không phân định thắng thua, không trao thưởng…”
Cung nữ vâng lời, mang khay bạc rời khỏi ngự hoa viên.
Cố Nghi đứng yên tại chỗ, nhìn bóng lưng của cung nữ áo xanh dần khuất xa, rồi rẽ qua con đường lát đá, cuối cùng cũng biến mất. Dưới chân cô bỗng chốc nặng nề như như treo ngàn quả tạ, trên đầu như có sấm sét vang rền.
Mê Truyện Dịch
Đây chẳng phải là nỗi khổ nhân gian sao? Chẳng lẽ đây chính là tinh thần Thế vận hội cổ đại mà Tiêu Diễn đang muốn truyền bá hả? Công bằng và công chính? Chẳng phải cô chỉ không nhắc nhở nữ chính thôi sao, vậy mà lại phải chịu đựng sự hành hạ thế này à?
Cô đã dốc lòng dốc sức, luyện tập đánh bóng từ sáng đến tối suốt mấy tháng trời, rốt cuộc là vì điều gì? Trong lòng ôm giấc mộng làm giàu nhờ trò đánh bóng, cô mới có thể vượt qua nỗi đau khổ khi phải chơi đi chơi lại trò này năm lần. Nhưng đến cuối cùng, tất cả chỉ là công cốc thôi sao?
Chẳng lẽ cô thực sự đã được định rằng sau khi xuất cung, không còn duyên với cuộc sống phú quý, nửa đời còn lại phải sống trong cảnh nghèo khổ à?
Cố Nghi nhắm mắt lại, trong lòng đau khổ đến tột cùng. Nếu không phải vì xung quanh quá đông người, cô thật sự muốn ngồi sụp xuống mà khóc một trận cho thỏa!
Tiêu Diễn ngước mắt nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Cố Nghi, trong đôi mắt hạnh của cô hiện rõ vẻ không thể tin nổi. Cô mất hồn mất vía đứng đó, trông vô cùng đáng thương.