Cố Nghi hít một hơi sâu, lồng n.g.ự.c phập phồng: “Thần thiếp không tranh thắng thua. Chỉ là có chút đau lòng…” Một nghìn lượng bạc, nỗi đau này sao mà nói hết được!
“Thần thiếp khổ luyện đánh bóng suốt mấy tháng trời, vất vả lắm mới giành được đầu bảng, cuối cùng lại công cốc. Dẫu được thăng phẩm vị, được bệ hạ ban ân, thần thiếp cảm thấy lo sợ, nhưng điều thần thiếp mong muốn chỉ là chút ít phần thưởng. Phần thưởng vốn dĩ dành cho người thắng trận đánh bóng, thần thiếp đã thắng, vì sao lại không được thưởng…”
Nói đến đây, lòng Cố Nghi lại dâng lên một nỗi cay đắng.
Tiêu Diễn nhìn cô, thấy cô nói đến mức đáng thương, khóe mắt rưng rưng như sắp khóc.
Hắn định đưa tay ra, nhưng rồi dừng lại: “Trẫm không thưởng hôm nay là để giữ sự công bằng, nàng hiểu không?”
Cố Nghi hoàn toàn không hiểu, lắc đầu nói: “Với thần thiếp, đây chẳng phải là công bằng. Thần thiếp đâu có làm gì sai, sao lại phải chịu khổ? Điều thần thiếp mong muốn chỉ là phần thưởng…”
Tiêu Diễn nhìn đôi mắt mở to đầy bướng bỉnh của cô, chậm rãi nói: “Cuộc tranh đua thắng thua, cốt lõi là ở chỗ phần thưởng ra sao, không phải ván cờ tốt, thắng thua chỉ xoay quanh hai chữ “công bằng”. Trò đánh bóng hôm nay, nàng tuy thắng nhưng Uyển Mỹ nhân cũng thắng. Nếu nàng ấy gian lận, thưởng cả hai người thì sự nỗ lực hết mình của nàng sẽ bị hạ thấp. Nếu hôm nay chỉ thưởng cho mình nàng, nhưng sau này điều tra ra Uyển Mỹ nhân bị oan, vậy với nàng ấy thì cũng không công bằng.”
Cố Nghi nghe xong, cau mày nói: “Vậy sao bệ hạ không thưởng trước cho thần thiếp năm trăm lượng, sau này nếu điều tra thấy Uyển Mỹ nhân không có lỗi thì bệ hạ sẽ bù thêm năm trăm lượng cho cô ấy. Nếu điều tra thấy cô ấy có lỗi, bệ hạ lại bù thêm năm trăm lượng cho thần thiếp?”
“Ngụy biện.” Tiêu Diễn khẽ cười.
Điều này rất hợp lý, sao lại gọi là ngụy biện? Cố Nghi không phục, nhưng lại nghe Tiêu Diễn nói tiếp: “Quân vương đã nói ra thì không thể rút lời. Trò chơi đánh bóng hôm nay vốn đã không công bằng thì chỉ có thể hủy bỏ.”
Thấy cô lộ vẻ không phục, Tiêu Diễn cúi đầu cười nhẹ: “Trẫm kể cho nàng nghe một câu chuyện. Năm xưa, tại phủ Thiều Châu, Dương Đăng và Vương Thụ cùng tham gia khoa thi đình, cả hai đều thông minh tài giỏi, văn chương hoa mỹ, hoàng đế đích thân ra đề tại triều, cả hai người đều trả lời lưu loát. Sau này, tiên hoàng mới biết rằng Vương Thụ đã bỏ tiền mua chuộc học sĩ Hàn Lâm, biết trước đề thi, nên mới đoạt giải nhất. Năm đó cuộc thi không có ai đỗ đạt cả.”
Đây mới là ngụy biện. Cố Nghi nghe chuyện Vương Thụ biết trước đề thi, trong lòng khẽ rùng mình, cảm thấy có chút áy náy, bởi cô đã biết trước lộ trình đánh bóng từ kiếp trước, nhưng cô vẫn không phục, nói: “Bệ hạ kể câu chuyện này, chẳng qua là vì thắng thua không công bằng nên không thể quyết định người thắng thua. Nhưng trò đánh bóng hôm nay, ngoài việc quả bóng của Uyển Mỹ nhân nặng hơn một chút, những người khác đều không có sai phạm, vậy tại sao…”
“Nếu như những người khác cũng có sai phạm thì sao?”
Cố Nghi khựng lại trong giây lát: “Bệ hạ nghi ngờ thần thiếp? Thần thiếp tuyệt đối không…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-173-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
“Trẫm không nghi ngờ nàng…” Tiêu Diễn ngắt lời: “Trẫm nghi ngờ kẻ khác. Nếu có kẻ cố tình giăng bẫy hãm hại, ai dám chắc không có kẻ ẩn mình giấu tài, nhường thắng lợi cho hai nàng chứ…”
Cố Nghi chớp mắt, chợt nhận ra Tiêu Diễn quả thực quá nhiều mưu mô, còn cô thì quá thiếu tâm kế. Trong mắt hắn, có lẽ cô chỉ là một kẻ ngốc không xứng đáng với một nghìn lượng bạc… chăng?
Mê Truyện Dịch
Cô ủ rũ thở dài.
Thôi vậy, nói thêm gì nữa cũng vô dụng.
Tạm biệt, một nghìn lượng bạc.
Tạm biệt, cuộc sống phú quý của tôi.
Tiêu Diễn thấy cô cười gượng, vẻ mặt như đã mất hết hy vọng. Hắn liền nói: “Trò đánh bóng không chỉ có một lần, sang năm, năm sau nữa, năm nào cũng như thế. Năm sau, nếu nàng thắng, trẫm sẽ thưởng cho nàng…” Nhưng thấy cô chỉ ngẩng đầu nhìn hắn một cái, dường như không hề động lòng, Tiêu Diễn trầm giọng nói: “Trẫm sẽ thưởng cho nàng mười nghìn lượng.”
Cố Nghi nhìn chằm chằm vào hắn, nửa tin nửa ngờ hỏi: “Bệ hạ nói lời giữ lời chứ?”
“Tất nhiên giữ lời.”
Cố Nghi khẽ thốt ra một tiếng: “Tạ ơn bệ hạ.” Nhưng cô không hề thấy vui. Theo cốt truyện, vào thời điểm này năm sau, lục cung đã tan tác. Đến lúc đó, có lẽ cô đã xuất cung và sống cuộc sống nghèo khổ rồi, làm gì còn năm nào cũng như thế, làm gì còn mười nghìn lượng. Thôi không nhắc đến thì hơn.
Tiêu Diễn thấy cô vẫn cau mày buồn bã, bèn im lặng không nói gì nữa.
Đúng lúc ấy, Đào Giáp mang điểm tâm trở về.
Tiêu Diễn đứng dậy, đi đến ngồi trong phòng khách, Cố Nghi cũng đành phải đứng dậy theo để cùng ngồi dùng trà và dùng điểm tâm. Hắn ở lại Bình Thúy cung đến giờ Dậu. Lúc đó, có người trong cung Thiên Lộc đến báo, thư từ phủ Đăng Châu đã đến, lúc này Tiêu Diễn mới đứng dậy rời đi, quay lại Thiên Lộc các.