Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi! - Chương 182: Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi!

Cập nhật lúc: 2025-07-04 04:08:58
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Nghi lúc này như vừa bừng tỉnh khỏi cơn mộng, lắp bắp nói: “Cũng… thỉnh… thỉnh an Cố đại nhân.”

Cố Trường Thông ngẩng đầu nhìn cô thật kỹ, thấy cô dường như đã gầy đi nhiều so với lúc ở nhà. Ông nhất thời nghẹn ngào không nói nên lời.

Mê Truyện Dịch

Cố Nghi thấy khóe mắt ông cụp xuống, lập tức lên tiếng hỏi: “Cố đại nhân, lần này vì sao lại vào kinh?”

Cố Trường Thông cười đáp: “Vi thần tiến kinh báo cáo công vụ, may mắn được diện thánh.”

“Thì ra là vậy.” Cô chậm rãi gật đầu.

Chuyện gì thế này? Tại sao tình tiết lại thay đổi như vậy?

Cố Nghi tuy có chút vui mừng khi gặp Cố Trường Thông, nhưng càng nghĩ, cô càng thấy lo lắng bất an.

Cố Trường Thông vừa định nói tiếp thì từ phía cửa lớn lại có một bóng người khác bước ra, mặc áo thường phục màu xanh đen, đầu đội mũ ngọc, dáng người thanh tú.

Cố Nghi vừa thấy người này, cổ họng cô nghẹn lại, mắt mở to đầy sững sờ.

Cô thật sự muốn khóc mà không khóc nổi.

Chuyện gì thế này! Sao đến cả Chu Đình Hạc – người không có danh phận gì cũng xuất hiện ở đây nữa!

Có phải ông trời muốn hại c.h.ế.t cô không!

Cố Trường Thông thấy sắc mặt Cố Nghi thay đổi, lập tức xoay người lại, liền nhìn thấy Chu Đình Hạc bước từ trong cửa ra.

Ông khẽ cau mày, rồi lặng lẽ dịch người để che đi tầm mắt của Cố Nghi.

Giờ không thể nán lại lâu hơn nữa.

“Lần này vào kinh quá vội vàng, hôm nay tình cờ gặp, vi thần không muốn làm phiền Mỹ nhân thêm nữa…”

Cố Nghi đọc được nét lo lắng trong ánh mắt của Cố Trường Thông, cô nhanh chóng thu lại ánh nhìn, cúi đầu nói: “Cố đại nhân đi thong thả.”

Cố Trường Thông không nỡ, lại nhìn cô một lần nữa.

Cách đó vài bước, Chu Đình Hạc đứng nhìn Cố Nghi khoác áo choàng màu đào, dáng đứng thanh mảnh uyển chuyển.

Cô đang nói chuyện với Cố Tri phủ, nhưng anh ta không thể lại gần, chỉ có thể lặng lẽ nhìn cô vài lần.

Thấy Cố Trường Thông bước xuống bậc thang, Cao Quý công công đứng bên cạnh khẽ cúi đầu nói: “Chu công tử hãy cùng đi với Cố đại nhân, mấy ngày trước bậc thềm còn tuyết, cẩn thận dưới chân.”

Cố Nghi chỉ bưng hộp thức ăn, không dám liếc nhìn xung quanh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-182-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]

Đợi hai người kia rời xa, Cao Quý công công mới quay đầu lại, mỉm cười nói: “Cố Mỹ nhân, vào điện đi.”

Cố Nghi đáp một tiếng, hít sâu mấy hơi rồi bước vào Thiên Lộc các.

“Thần thiếp bái kiến bệ hạ, thỉnh an bệ hạ.”

“Đứng lên đi. Nàng vừa gặp Cố Tri phủ phải không?”

Cố Nghi mỉm cười đáp: “Nhờ đại ân của bệ hạ, thần thiếp quả có trò chuyện vài câu với Cố Tri phủ.”

Nói rồi, cô ngước nhìn Tiêu Diễn một cái, thấy hắn mặc long bào màu vàng sáng ngồi sau án thư, nhưng trên đầu không đội mũ miện, chỉ buộc tóc cao, trên mái tóc có cài nghiêng một cây trâm ngọc xanh biếc.

Trong lòng Cố Nghi bỗng dưng thấy bất an, thấy thần sắc hắn vẫn như bình thường, cô mỉm cười nói: “Bệ hạ muốn thử hạt dẻ này không?”

Tiêu Diễn nhìn cô, bất chợt nói: “Nàng và Cố Tri phủ quả thật có nét giống nhau.”

Cố Nghi thầm nghĩ đây chẳng phải là điều hiển nhiên à, nhưng trên mặt lại đáp: “Bệ hạ quả thật minh mẫn tinh tường.”

Tiêu Diễn khẽ cười: “Đưa hạt dẻ lên đây đi.”

Cố Nghi mở nắp hộp ra, thấy những hạt dẻ căng tròn vẫn còn bốc hơi nóng, liền nhanh chóng tiến đến, đứng lại bên cạnh bàn của Tiêu Diễn.

Cô liếc mắt liền thấy một cuộn tranh đang mở một nửa trên bàn, dường như là bản đồ trà viên của Chu thị. Bên cạnh còn có vài hàng số chi chít, ở góc cuộn tranh chỉ viết vài dòng chữ ít ỏi.

Nhận thấy Tiêu Diễn ngẩng đầu liếc nhìn mình, Cố Nghi lập tức dời ánh mắt sang đối diện với ánh mắt hắn, cười tươi nói: “Thần thiếp bóc hạt dẻ cho bệ hạ nhé?”

Tiêu Diễn thấy cô cười, đôi mày cong như trăng, ánh mắt sáng rực. Hôm nay Cố Nghi dường như lanh lợi hơn mọi khi. Có lẽ thật sự là vì gặp lại người thân lâu ngày không gặp nên mới vui vẻ như thế…

Hắn khẽ “Ừ” một tiếng, để cô đứng bên cạnh bóc hạt dẻ. Hương thơm ngọt ngào vương vấn quanh mũi.

Cố Nghi hơi nghiêng người, chậm rãi bóc hạt dẻ trong tay, không để lộ cảm xúc nhưng vẫn tiếp tục liếc nhìn cuộn bản đồ của trà viên.

Cuối cùng, ở phần cuối cuộn giấy, cô thấy dòng chữ bay bổng “Phương pháp quản lý trà, tính thuế dựa trên số lượng cây” được viết bằng nét chữ của Tiêu Diễn. Đây là quy định thu thuế trà của triều đình.

Cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy yên tâm hơn.

Xem ra tình tiết vẫn đang diễn ra đúng như cốt truyện.

Cha cô và Chu Đình Hạc lần này tiến kinh, mặc dù mạch truyện về thuế trà được đẩy lên sớm hơn dự kiến nhưng có lẽ không phải là thay đổi quá lớn.

Trong truyện, triều đình Đại Mạc có truyền thống trao đổi trà lấy ngựa với các dân tộc phương Bắc. Tiêu Diễn thúc đẩy chính sách thu thuế trà không chỉ nhằm thu ngân sách, mà còn là cách để kiểm soát và chi phối dân tộc Đan Thát thông qua việc trao đổi trà.

Loading...