Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi! - Chương 185: Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi!

Cập nhật lúc: 2025-07-04 04:09:06
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một trong hai thái giám cười nói: “Chuyện này thì nô tài không rõ, công tử đến đó sẽ biết.”

Chu Đình Hạc không khỏi cảm thấy lo lắng, cố gắng nở một nụ cười rồi bước lên xe ngựa.

Hôm qua vừa nhận được lệnh triệu kiến, anh ta đã lập tức thông báo cho Cố Trường Thông, nhưng lạ là Cố Trường Thông không được triệu vào gặp, mà hoàng đế hôm nay chỉ muốn gặp một mình anh ta mà thôi.

Tiếng vó ngựa rền rĩ như mưa rơi, đoàn xe đi qua con phố dài trong thành và dừng lại trước cổng cung Chu Tước.

Chu Đình Hạc bước xuống xe, men theo con đường hẹp tiến vào, vừa ngẩng đầu lên đã thấy mặt trời vừa ló dạng ở phía đông.

Ánh mặt trời đỏ rực chiếu sáng những mái ngói xanh xếp chồng lên nhau, kéo dài đến vô tận.

Cố Nghi vốn không hề muốn đến nơi này. Năm đó khi tiến kinh dự tuyển, cô vốn không muốn về phương Bắc.

Hôm qua, thoáng nhìn thấy Cố Nghi bên ngoài Thiên Lộc các, Chu Đình Hạc thấy đầu cô cài trâm hoa của cung phi, đứng đón gió nơi đó. Dù khuôn mặt vẫn như trước, nhưng trong ánh mắt cô không hề có niềm vui.

Ngay cả khi tình cờ gặp lại Cố Trường Thông, trong mắt cô vẫn lộ ra vẻ lo lắng mơ hồ.

Có lẽ Cố Nghi trong cung sống không hạnh phúc. Nếu không phải vì anh ta thì Cố Nghi có lẽ đã không phải vào cung.

Nghĩ đến đây, đôi tay giấu trong ống tay áo của Chu Đình Hạc không khỏi siết chặt. Nếu như Cố Nghi không vào cung… nếu như vậy…

Thái giám áo xanh dẫn đường quay đầu lại, thấy Chu Đình Hạc đi chậm rãi, liền lên tiếng nhắc nhở: “Chu công tử, đi thêm một lát nữa là đến tiền điện. Giờ này hoàng thượng vừa hạ triều, các đại thần đều đi ra từ con đường này, công tử mau bước nhanh lên, bệ hạ đang đợi ở Thiên Lộc các.”

Chu Đình Hạc nghe vậy, lập tức hoàn hồn, nói “Đa tạ công công” rồi vội vã bước nhanh.

Cao Quý công công đứng bên ngoài Thiên Lộc các, thấy Chu Đình Hạc bước lên bậc thềm đỏ, không khỏi nhìn anh ta một cái. Quả nhiên là một thư sinh trắng trẻo tuấn tú.

Chậc.

Ông ta nở nụ cười và nói: “Chu công tử, chờ một lát, để nô tài vào bẩm báo.”

Chu Đình Hạc cúi chào: “Làm phiền Cao công công.”

Cao Quý công công cười cười, rồi quay người bước vào Thiên Lộc các. Hoàng đế đang ngồi trong điện, y phục hoàng bào sáng chói vẫn chưa cởi, trên n.g.ự.c là hình rồng năm móng, đôi mắt rồng mở to.

Lúc này hắn không lật sách, cũng không cầm bút, chỉ ngồi đó khoan thai chờ Chu Đình Hạc.

Cao Quý công công vừa định mở miệng thì nghe hoàng đế hỏi: “Chu Đình Hạc đến rồi à?”

Cao Quý công công khẽ cười: “Bẩm bệ hạ, đúng vậy.” Rồi ông ta đứng vững bên cạnh cây cột sơn đỏ phía trước điện, trong lòng thầm nghĩ, hôm nay mình chắc chắn sẽ có trò hay để xem!

“Truyền vào.” Hoàng đế cất giọng.

Cao Quý công công vừa định cao giọng xướng tên thì hoàng đế lại nói: “Ngươi đi ra ngoài.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-185-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]

Trong lòng ông ta cảm thấy thất vọng, cúi người rút lui ra ngoài, nói với Chu Đình Hạc: “Chu công tử vào đi.”

Chu Đình Hạc chỉnh lại áo bào, cúi đầu bước vào điện.

Cánh cửa điện phía sau anh ta kêu lên một tiếng “két” rồi khép lại.

Anh ta quỳ xuống, dập đầu hành lễ: “Thảo dân Chu Đình Hạc tham kiến hoàng thượng.”

Tiêu Diễn chăm chú nhìn người đang quỳ dưới bậc thềm, hôm qua không nhìn kỹ, giờ gặp lại, thấy anh ta gầy gò thanh tú, khí chất phi phàm.

Chu Đình Hạc.

Cốt cách của hạc, dáng đứng tựa tùng à…

Chu Đình Hạc quỳ lâu mà không nghe thấy lời nào, đợi gần hết một nén nhang mới nghe hoàng đế từ tốn nói: “Bình thân.”

“Tạ bệ hạ.”

Chu Đình Hạc đứng dậy, khẽ ngẩng đầu thì thấy hoàng đế đang từ trên cao nhìn xuống anh ta: “Ngươi là người Phủ Châu?”

“Thảo dân… nguyên quán ở Thanh Châu, nhưng khi còn nhỏ đã cùng gia đình dời về Phủ Châu, sống đã hơn mười năm, cũng coi như là người Phủ Châu.”

“Tại sao ngươi không làm quan? Đã từng dự thi chưa?”

Chu Đình Hạc không biết vì sao hoàng đế lại hỏi vậy, nghĩ một lát rồi mới trả lời: “Thương nhân dù thuộc hàng cuối, nhưng thảo dân cảm thấy buôn bán tự do hơn.”

Tự do…

Sắc mặt Tiêu Diễn dần tối lại. Cố Nghi vốn thích sự tự do này của anh ta sao…

“Ngươi… đã kết hôn chưa?”

Chu Đình Hạc ngạc nhiên trong giây lát, một cảm giác bất an trào dâng trong lòng, bèn thật thà đáp: “Thảo dân chưa kết hôn…”

“Vậy đã từng có hôn ước chưa?” Hoàng đế chậm rãi hỏi tiếp.

Mê Truyện Dịch

Chu Đình Hạc khẽ nhắm mắt, trong lòng đã hiểu ra. Hoàng đế đã biết chuyện quá khứ của anh ta và Cố Nghi.

Là Cố Nghi nói cho hắn biết sao?

Thấy Chu Đình Hạc im lặng không trả lời, cơn giận trong lòng Tiêu Diễn bỗng nhiên dâng trào.

Thì ra là thế.

Cố Nghi đã nói rất thẳng thắn, nhẹ nhàng, hắn vốn không nên hỏi thêm. Nhưng… hắn vẫn muốn gặp Chu Đình Hạc một lần nữa, muốn nghe về cái gọi là “trẻ dại ngây ngô” trong câu của Cố Nghi, rốt cuộc là loại tình cảm như thế nào…

Loading...