Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi! - Chương 187: Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi!

Cập nhật lúc: 2025-07-04 04:09:11
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tất nhiên là vì Tây Uyển hẻo lánh, có thể tránh xa thị phi trong cung.

Cố Nghi không muốn vướng vào những cuộc đấu đá vô ích trong hậu cung.

“Chẳng phải cung Bình Thúy rất tốt à? Cây sơn trà năm nay đã ra trái, còn cây anh đào bên viện bên cạnh chỉ cần dùng một cây sào là có thể hái được một nắm, thật tuyệt.”

Đào Giáp thở dài một tiếng: “Hôm nay nô tì nghe nói bệ hạ đã ban cho Uyển Quý nhân mới phong tước cung Kiêm Hà. Cung Kiêm Hà lâu rồi không có ai ở, giờ Uyển Quý nhân vào đó đã trở thành chủ nhân của cả một cung, lại gần tiền điện nữa…”

Cố Nghi chẳng tỏ ra ngạc nhiên chút nào, dù sao tất cả cũng đều là tình tiết trong truyện.

Đào Giáp thấy nét mặt cô không hề gợn sóng, ngạc nhiên hỏi: “Mỹ nhân có điều không biết, cung Kiêm Hà vốn là cung cũ của cố Thái hậu. Uyển Quý nhân được ở đây, khắp trong cung đều bàn tán, nói rằng đó là ân sủng lớn lao, biểu hiện rõ thánh ân vô hạn… Về sau…” Đào Giáp cắn môi, hỏi nhỏ: “Chẳng lẽ… chẳng lẽ Mỹ nhân thực sự không để tâm sao?”

Mê Truyện Dịch

Cố Nghi đứng trước bếp than, dùng kìm sắt chỉnh lại miếng than bạc sắp tắt trong bếp, rồi bình thản nói: “Mỗi người mỗi số mỗi phận, có những chuyện không thể cưỡng cầu.”

Cô nói xong liền mỉm cười nhìn Đào Giáp: “Đào Giáp, ngươi đã từng đến cung Kiêm Hà chưa? Chính điện lớn không?”

Đào Giáp hơi ngạc nhiên, rồi cũng bật cười: “Nô tì quả thực đã may mắn được đến đó một lần, chính điện ở cung Kiêm Hà rất sáng sủa, rộng hơn cung Lạc Anh nhiều…”

“Thật tuyệt…” Cố Nghi khẽ cười, lấy nồi canh đã được làm ấm lên, bọc trong vải lụa rồi cầm lên: “Dùng bữa thôi.”

Uyển Quý nhân ở cung Kiêm Hà, phong thái càng thêm vượt trội, không ai sánh bằng.

Giờ Tuất ba khắc, đèn lồng trong cung Kiêm Hà sáng rực.

Tám chiếc đèn lồng lục giác mới treo trước điện khẽ lay động trong gió.

Tố Tuyết vừa cùng cung nữ sắp xếp xong rương y phục cuối cùng, quay người vào điện, trình lên danh sách quà tặng của các cung cho Uyển Quý nhân.

Triệu Uyển mặc một bộ áo váy mới màu xanh lá nhạt, ngồi trong chính điện rộng lớn của cung Kiêm Hà, tâm trạng rối bời.

Được thánh ân như vậy, dù đều là những gì mà cô ấy từng khao khát nhưng trong lòng cô ấy lại trăn trở không yên.

Hoàng đế hôm qua hạ thánh chỉ phong cô ấy làm Quý nhân, nhưng hôm nay cô ấy đi tạ ân lại không được gặp hoàng đế.

Đến sau giờ Tỵ, lại một thánh chỉ ban cho cô ấy cung Kiêm Hà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-187-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]

Một Quý nhân mà đã trở thành chủ nhân của cả một cung, mặc dù trước đó có tiền lệ là Vương Quý nhân, nhưng trong mắt mọi người, cô ấy chỉ là một cung nữ từ Hoán Y cục, làm sao có thể so sánh với Vương thị được.

Triệu Uyển càng nghĩ càng thấy lo lắng.

Tố Tuyết bước vào điện, cúi người nói: “Chúc mừng Quý nhân mới chuyển cung, các nương nương trong cung đều đã chuẩn bị lễ vật.” Nói rồi, cô ấy liền dâng danh sách lễ vật lên cho Triệu Uyển.

Triệu Uyển cầm lên xem, thấy rằng Tứ phi Đoan Kính Đức Thục đều có quà tặng, phía dưới là Quý nhân, Mỹ nhân.

Cô ấy xem xong một lượt, không thấy tên Cố Nghi, bèn hỏi: “Cố Mỹ nhân ở cung Bình Thúy dạo này thế nào?”

Tố Tuyết cười đáp: “Tây Uyển khá xa xôi, có lẽ Cố Mỹ nhân vẫn chưa biết tin Quý nhân chuyển cung.”

Triệu Uyển nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ngày mai ngươi hãy đến cung Bình Thúy, mời Cố Mỹ nhân tới đây, nói ta muốn trò chuyện với cô ấy.”

Gần qua giờ Tỵ hôm sau, người từ cung Kiêm Hà đến mời Cố Nghi đến bái kiến Uyển Quý nhân.

Cung Kiêm Hà có mặt tiền rộng năm gian, nằm trước cung Lạc Anh, chỉ cách tiền điện một lối đi hẹp và một cổng cung. Nếu đi bộ thì chỉ mất khoảng nửa nén hương.

Vì đêm qua tuyết rơi suốt đêm, Cố Nghi bèn khoác một chiếc áo choàng dày màu nâu, tay cầm lò sưởi nhỏ rồi đi đến trước cửa cung Kiêm Hà.

Trước mắt cô là tòa lầu các nguy nga. Cô ngẩng đầu nhìn, thấy trên ngói xanh đã phủ đầy lớp tuyết mới, một tầng trắng xen với một tầng xanh. Tuyết trên tầng cao nhất dưới ánh mặt trời đã tan, trượt xuống những mái hiên cong, nửa chừng đọng lại thành những dải băng trong suốt, trông như những thanh kiếm treo ngược.

Cố Nghi chỉ đứng ngoài điện một lát là được mời vào chính điện của cung Kiêm Hà.

Những viên gạch xanh dưới chân được lau bóng loáng, cô cúi xuống nhìn kỹ, dường như có thể phản chiếu cả dáng vẻ của mình.

Triệu Uyển ngồi trên một chiếc ghế chạm trổ hình hoa bằng gỗ tử đàn ở phía trên, cười với cô.

Cố Nghi cúi người chào: “Thỉnh an Uyển Quý nhân.”

Triệu Uyển mỉm cười nói: “Cố Mỹ nhân không cần đa lễ, lại đây ngồi đi.”

Cố Nghi đứng dậy, theo lời cô ấy ngồi xuống chiếc ghế dựa bên cạnh. Vừa ngồi xuống, cô đã ngửi thấy một mùi hương trà thoang thoảng xen lẫn hương trái cây.

Tố Tuyết đứng sau lưng Triệu Uyển, rót một chén trà cho cô: “Cố Mỹ nhân nếm thử đi, đây là trà trái cây mà Quý nhân tự tay pha chế, uống vào mùa đông rất tốt cho sức khỏe.”

Loading...