Đa Lạc cười vui vẻ: “Đa tạ Quý nhân!” Nói xong, cô ấy như sợ Cố Nghi thay đổi ý định, lập tức đứng dậy chạy đi ngay.
Đào Giáp vẫn quỳ trên mặt đất không đứng dậy, tha thiết cầu xin: “Quý nhân xin suy xét kỹ…”
Thấy Quý nhân trước mặt dường như không có ý thay đổi, cô ấy cắn môi, nhìn thẳng vào Cố Nghi: “Chẳng lẽ là do nô tì làm việc không tốt? Quý nhân nói rõ cho nô tì biết không ạ?”
Cố Nghi đưa tay ra: “Ngươi đứng dậy nói chuyện đi.”
Đào Giáp lắc đầu: “Nô tì không đứng dậy, xin Quý nhân nói rõ!”
Cố Nghi khẽ thở dài một tiếng. Trong mê cục của cốt truyện này, cô là một biến số và những người xung quanh cô cũng là biến số. Trong nguyên tác đã không còn nhân vật Cố Mỹ nhân và dĩ nhiên cũng không còn Đào Giáp ở bên cạnh Cố Mỹ nhân.
Mấy tháng qua, Cố Nghi đã suy nghĩ rất nhiều, ngoài sự tham gia của Cố Trường Thông, Đào Giáp bên cạnh cô cũng là một biến số lớn.
Mê Truyện Dịch
Khó mà nói rằng việc Tiêu Diễn bị ám sát trước thời gian trong truyện có liên quan đến Cố Trường Thông và Phúc Châu, hay là có liên quan gì đến Đào Giáp hay không?
Còn về Đa Lạc… nếu Tiêu Diễn đã để cô ấy ở bên cạnh cô thì Đa Lạc chắc chắn không có sai sót gì.
Trong lòng Cố Nghi lại thở dài một hơi, cô nhìn thẳng vào Đào Giáp, chậm rãi nói: “Đào Giáp, tuy chúng ta là chủ tớ nhưng ta luôn đối xử với ngươi thật lòng… Nói ra thì ngươi cũng là người gần gũi với ta nhất ở đây…” Cô nói rồi cười tự giễu: “Nhưng mà… Đào Giáp này… ngươi có thể thật lòng với ta một lần không, nói cho ta biết vì sao ngươi lại đến bên cạnh ta…”
Đào Giáp nghe xong liền kinh ngạc, cô ấy ngẩng đầu lên đờ đẫn nhìn vào mắt Cố Nghi. Trong mắt cô nước mắt lấp lánh, không có sự giận dữ, dường như chỉ có nỗi buồn bã.
Mũi Đào Giáp bất chợt cay xè, cô ấy cúi đầu lạy, nói: “Quý nhân minh giám, Đào Giáp tuyệt không hai lòng, tuyệt đối không có ý định tổn thương Quý nhân…”
Cố Nghi nghe giọng nói của cô ấy khàn khàn, trong lòng lại càng thêm chua xót: “Dù ngươi không trực tiếp tổn thương ta, nhưng hành động của ngươi lại gián tiếp khiến ta tổn thương. Đào Giáp, ngươi đã bao giờ nghĩ dù không phải là ta, nhưng ta và bệ hạ vốn dĩ… vinh nhục cùng nhau… tính mạng của ta đều gắn liền với bệ hạ.” Cô nhẹ nhàng thở ra: “Cũng giống như ngươi và chủ nhân cũ của ngươi vậy…”
Đào Giáp im lặng không nói, chỉ bất động nằm phục trên mặt đất. Một lúc lâu sau, cô ấy nặng nề dập đầu xuống đất: “Nô tì đối với Quý nhân tuyệt đối không hai lòng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-195-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Cố Nghi nhìn thoáng qua mái đầu đen nhánh của Đào Giáp, rồi dời mắt đi, cất giọng cứng rắn: “Ngươi lui xuống đi, nếu còn điều gì muốn nói thì để sau khi ta đi Nam tuần về rồi nói tiếp.”
Đúng giờ Thìn, mấy chiếc xe ngựa từ cổng Chính Dương đi ra, đến cổng thành phía Nam thì gặp xe của Cố Trường Thông và Vương Tử Bá, cả đoàn cùng theo quan đạo hướng về Cừ Thành.
Cố Nghi ngồi trong xe ngựa, vén rèm lên nhìn ra ngoài, thấy phía trước dẫn đầu đội hộ vệ cưỡi ngựa, phía sau là chiếc xe ngựa phủ vải xanh, dường như là xe của Cố Trường Thông và Vương Tử Bá.
Tất cả xe ngựa trong đoàn đều được phủ vải xanh, không biết Tiêu Diễn ngồi trong chiếc xe nào.
Đa Lạc thấy Cố Nghi ngó ra ngoài, bèn cười nói: “Quý nhân đang tìm Cố đại nhân sao ạ? Nô tì nghe nói khi đến tối, đoàn xe sẽ dừng lại ở một trạm dịch, lúc đó Quý nhân có thể đến gặp Cố đại nhân.”
Cố Nghi nghe vậy liền hạ rèm xe xuống, gật đầu rồi nằm tựa vào tấm đệm mềm trong xe: “Ta đi xe không quen, muốn nghỉ ngơi một chút, đến trạm dịch thì gọi ta dậy.”
“Vâng, Quý nhân.” Đa Lạc lấy chiếc áo choàng trong hộp tre ra rồi nhẹ nhàng đắp lên chân của Cố Nghi.
Cố Nghi tìm một tư thế thoải mái để nằm, dùng khăn lụa che mắt, cơn buồn ngủ dần kéo đến. Đêm qua cô đã trằn trọc không ngủ được, lúc này mới chẳng bao lâu liền thiếp đi.
Không biết đã ngủ bao lâu, một tiếng hí dài từ bên ngoài đánh thức Cố Nghi. Cô gỡ chiếc khăn trên mắt xuống, thấy bên ngoài rèm xe đã tối đen, xe ngựa cũng đã dừng lại.
Đa Lạc thấy cô tỉnh dậy, liền nói: “Quý nhân tỉnh rồi ạ? Nô tì vừa định gọi Quý nhân dậy, hiện tại đã đến trạm dịch rồi.” Cô ấy vừa nói vừa đưa cho Cố Nghi một bình nước.
Cố Nghi suốt chặng đường ngủ say, cổ họng khô khốc, cô uống một ngụm nước rồi ló đầu ra ngoài nhìn, đúng lúc thấy Cố Trường Thông từ chiếc xe phía trước bước xuống. Cô vội khoác áo choàng, nói với Đa Lạc: “Chúng ta cũng xuống xe thôi.”
Cố Nghi bước xuống xe ngựa, bước nhanh vài bước đuổi theo Cố Trường Thông, miệng gọi: “Cố đại nhân.”
Cố Trường Thông quay lại, thấy cô liền cúi đầu hành lễ: “Chúc mừng phu nhân được thăng chức.”
Cố Nghi khẽ cười, đó là nói về phẩm cấp Quý nhân của cô: “Cảm ơn Cố đại nhân.”