Triệu Uyển đang ngồi trong phòng khách uống trà, thấy Tiêu Diễn bước vào liền đứng dậy hỏi: “Công tử có muốn truyền bữa sáng không ạ?”
Tiêu Diễn gật đầu với Cao Quý công công, nói: “Truyền bữa.”
Chẳng mấy chốc, người hầu mang hộp thức ăn vào trong phòng khách.
Cố Nghi cũng ngồi xuống bên bàn, thấy Triệu Uyển mỉm cười với mình, cô cũng cười đáp lại.
Khi Tiêu Diễn ngồi xuống, ba người cùng ngồi quanh một chiếc bàn, tạo thành thế chân vạc.
Cố Nghi cảm thấy bầu không khí có phần gượng gạo. Trước đây, trên đường đi cùng nhau, còn có Vương Tử Bá và Cố Trường Thông ngồi ăn chung, nhưng giờ đây chỉ còn lại nam chính, nữ chính và cô thôi.
Bữa sáng diễn ra trong im lặng, bầu không khí kỳ lạ và căng thẳng.
Mê Truyện Dịch
Cố Nghi cố gắng duy trì tư thế đoan trang, yên lặng gắp thức ăn. Nhiều món cô chưa gắp được, cũng chẳng nếm được hương vị ra sao.
Chỉ khi Tiêu Diễn buông đũa, cô mới thở phào nhẹ nhõm, cũng đặt đũa xuống.
Người hầu mang hoa quả đến, Cố Nghi bèn đúng lúc nói: “Công tử, sau khi lên thuyền, thiếp chưa kiểm tra y phục của mình. Chuyến này sẽ ở trên thuyền nhiều ngày, thiếp muốn về phòng sắp xếp một chút.”
Cố Nghi vừa dứt lời, Tiêu Diễn đã thấy cô bối rối đứng lên.
Hắn mỉm cười nhìn cô nói: “Đi đi.”
Cố Nghi mỉm cười đáp lại, sau đó xoay người rời đi, bước qua một hành lang dài rồi đẩy cửa bước vào phòng mình.
Trong phòng chỉ có một khung cửa sổ hình bán nguyệt, nhìn ra ngoài có thể thấy sóng biển nhấp nhô ngoài mạn thuyền.
Cố Nghi đảo mắt nhìn quanh, thấy một chiếc rương sắt lớn đặt ở góc phòng dùng để cất quần áo nhưng đã bị khóa, không biết chìa khóa ở đâu.
Cô đi vòng qua bình phong chạm trổ hoa văn bằng gỗ tử đàn, nhìn thấy một chiếc giường bốn cột chạm khắc hoa văn tinh xảo, trước giường treo rèm ngọc lưu ly, đung đưa theo gió vang lên tiếng kêu leng keng.
Cố Nghi cúi đầu nhìn xuống, vén màn giường lên, phát hiện bên dưới giường còn đủ chỗ để một người ẩn nấp. Cô kéo rèm ngọc lên, thản nhiên ngồi xuống mép giường, bắt đầu chỉnh sửa y phục.
Chưa đầy nửa khắc sau, ba tiếng gõ cửa “cốc cốc cốc” vang lên.
“Phu nhân, công tử sai tiểu nhân đến đưa đồ.”
“Vào đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-198-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Cố Nghi ngước mắt lên, thấy một người hầu mang theo khay bước vào: “Nghe nói phu nhân đang sửa soạn hành trang, công tử đặc biệt gửi khay này tới.”
Cố Nghi vén lớp vải gấm phủ trên khay lên, trước mắt cô là một bộ áo giáp mềm bằng vàng sáng lấp lánh. Cô cầm chiếc áo giáp lên, từng mảnh giáp vàng tinh xảo va chạm nhau tạo ra tiếng leng keng.
Cô ngạc nhiên hỏi: “Đây là công tử đưa à?”
Người hầu cười đáp: “Lần xuất hành này phải qua đại doanh Đăng Châu, nơi cách Thanh Châu chỉ một con sông Lạc. Tuy hiện nay không có chiến sự, nhưng khi đi qua doanh trại, nếu có biến cố thì phu nhân mặc bộ giáp vàng này cũng có thể yên tâm hơn.”
Cố Nghi hỏi tiếp: “Công tử cũng có bộ giáp này không?”
Người hầu gật đầu: “Dĩ nhiên là có ạ.”
Cố Nghi lại hỏi: “Còn Uyển phu nhân thì sao?”
Người hầu ngẩn ra một lát, rồi đáp: “Tất nhiên cũng có ạ.”
Cố Nghi cất bộ giáp vàng lên giường, thấy trên khay còn đặt một chiếc bình sứ trắng cổ dài. Cô cầm lên, rút nút chai ra, ngay lập tức ngửi thấy mùi hương đắng quen thuộc, bên trong là những viên thuốc đen nhỏ bằng hạt đậu.
“Đây là thuốc an thần, cùng công thức với thang thuốc an thần mà phu nhân từng dùng trước đây. Trên thuyền không tiện sắc thuốc, nên thái y đã làm thành viên để dễ mang theo.”
“Thì ra là vậy.” Cố Nghi nói tiếng cảm ơn rồi đặt chiếc bình sứ lên chiếc bàn nhỏ cạnh giường.
Người hầu cúi người lui ra, quay lại phòng khách để báo cáo với Tiêu Diễn.
Tiêu Diễn nghe xong chỉ “Ừ” một tiếng, rồi phất tay bảo người hầu lui ra.
Cao Quý công công từ ngoài cửa tiến vào, đi tới nói: “Công tử, người chèo thuyền vừa báo rằng mấy ngày tới trời quang đãng, thuyền gỗ thuận dòng xuôi xuống, lại gặp gió thuận lợi, chỉ ba đến năm ngày nữa là có thể đến địa phận Tế Châu.”
Tiêu Diễn mỉm cười nói: “Tốt lắm.”
Hắn nhìn về phía Triệu Uyển ngồi trước bàn: “Khi đến Tế Châu, thuyền sẽ dừng lại vài ngày ở quận Thương, nàng có thể xuống thuyền ghé thăm lại căn nhà cũ của nhà họ Triệu.”
Triệu Uyển nghe xong trong lòng không khỏi thắt lại. Cô ấy siết chặt chiếc khăn lụa trong tay, nói: “A Uyển tạ ơn công tử, nhưng căn nhà cũ ở quận Thương đã sớm hoang tàn. Sau khi Triệu Kiệt phu tử qua đời, A Uyển trở lại chốn xưa, tất cả cũng chẳng còn như trước nữa.…”
Cô ấy nói xong, chỉ thấy ánh mắt Tiêu Diễn vẫn lạnh nhạt nhìn mình.
Triệu Uyển vẫn không cam lòng, lấy hết can đảm hỏi: “Công tử chẳng lẽ đã quên căn nhà ấy rồi sao? Trong sân có rất nhiều giàn nho, khi công tử còn nhỏ dưỡng bệnh ở quận Thương cũng đã từng đến đó… Công tử còn nhớ không?”
Tiêu Diễn khẽ cười một tiếng, nhưng lại hỏi: “Triệu Uyển, rốt cuộc nàng là gì của Triệu Kiệt?”