Đào Giáp đã đi theo Cố Mỹ nhân nên lòng trung thành của cô ấy luôn hướng về Cố Mỹ nhân.
Cô ấy đập bàn đi tới kéo cây trâm cài trên đầu chưởng kế.
Chưởng kế chưa bao giờ thấy cảnh tượng như thế này, người liền lùi về phía sau.
Đào Giáp liền đổ nhào lên.
Hai người bọn họ xoắn lại thành một cục.
Nữ quan của Ti kế ti chạy lại kéo hai người bọn họ ra.
Đào Giáp vẫn đang đá loạn xạ: “Đừng ngăn cản ta, ta tám tuổi đã vào cung, đánh nhau cho đến nay chưa từng thua một trận nào!”
Chưởng kế: …
Mê Truyện Dịch
Nữ quan còn lại quen biết Đào Giáp, khuyên nhủ: “Đào Giáp muội muội đừng la hét nữa. Nếu Ti kế mà nghe thấy thì sẽ lớn chuyện đó.”
Chưởng kế vừa nghe thấy thế lập tức quay người đi vào phòng mách lẻo với Ti kế.
Ti kế là một phụ nữ trung niên không bao giờ cười, hai mươi lăm tuổi sau khi được thả cho xuất cung thì lại vào cung và trở thành Ti kế.
Đào Giáp vừa nhìn thấy người, liền khóc nói: “Hồ ma ma, chưởng kế đang cắt xén đồ của Mỹ nhân bọn ta!”
Ti kế quen biết với Đào Giáp, khi Đào Giáp vào cung năm 8 tuổi, cô ấy đã đi theo bà ấy làm cung nữ quét dọn ở ngự hoa viên.
Chưởng kế nhìn sang liền cảm thấy không ổn.
Ti kế hỏi: “Tại sao chưởng kế không phát đá cho Cố Mỹ nhân của Tú Di điện?”
Chưởng kế ấp a ấp úng, không nói được gì.
Ti kế nói: “Đi lấy đá cho Cố Mỹ nhân của Tú Di điện. Chưởng kế sẽ bị phạt giờ nghỉ trưa trong một tháng.”
Đào Giáp cười ngọt ngào: “Hồ ma ma.”
Nhưng lại nghe Ti kế nói: “Đào Giáp đánh nhau ầm ĩ trong cung, phạt ba tháng bổng lộc và báo cho Cố Mỹ nhân của Tú Di điện biết để tự trách phạt.”
Đào Giáp lại khóc tiếp.
Ti kế không hề nói đùa, bà ấy dẫn Đào Giáp và cung nữ giao đá trở lại Tây điện của Tú Di điện.
Cố Nghi nhìn thấy thêm một người nữa đột nhiên xuất hiện thì vô cùng ngạc nhiên.
Ti kế cúi người nói: “Vấn an Mỹ nhân, thần phụ là Ti kế của Ti kế ti, Hồ Hiển.”
Cố Nghi lập tức đỡ bà ấy dậy: “Hồ Ti kế mau đứng dậy đi, không biết đến điện này là có việc gì?”
Hồ Ti kế liền kể lại từ đầu tới đuôi chuyện Đào Giáp đánh nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-20-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Không bao giờ ngờ được…
Cố Nghi kinh ngạc nhìn Đào Giáp, Đào Giáp đành phải cúi đầu.
Hồ Ti kế ho nhẹ nói: “Mặc dù thần phụ đã trừ bổng lộc của Đào Giáp, nhưng vẫn phải nhờ Mỹ nhân thúc giục Đào Giáp chép lại nội quy trong cung để có thể nhớ nội quy cho thật kỹ.”
Cố Nghi vội vàng gật đầu: “Ti kế nói rất đúng.”
Hồ Ti kế chỉnh lại tay áo: “Vậy thần phụ xin phép cáo lui, nhưng vẫn có lời từ tận đáy lòng muốn nói với Mỹ nhân.”
Cố Nghi: “Ti kế cứ nói.”
Hồ Ti kế: “Đào Giáp bảo vệ chủ là do lòng trung thành, nhưng cô ấy có thể hành động ngông cuồng ở Ti kế ti là vì cậy vào thần phụ cho nên mới làm ra vẻ ta đây. Cố Mỹ nhân của Tú Di điện không phải là người dễ bị bắt nạt, mà trong cung không phải chỉ có mỗi Ti kế ti là có tiểu nhân bợ đỡ nịnh nọt, hơn nữa trong cung có rất nhiều Quý nhân và phi tần. Mỹ nhân có lúc cũng phải cúi đầu, phải nghĩ thoáng hơn, đa phần hậu cung đều nương nhờ vào một chữ “sủng”. Mong Mỹ nhân chớ trách thần phụ ăn ngay nói thẳng.”
Cố Nghi cười nói: “Những lời từ tận đáy lòng của Ti kế, ta đều hiểu được.”
Hồ Ti kế nhẹ nhàng mỉm cười, lại trừng mắt nhìn Đào Giáp rồi quay người rời khỏi điện.
Đào Giáp “phịch” một tiếng, quỳ rạp xuống đất: “Mong Mỹ nhân tha thứ.”
Cố Nghi trong lòng rất cảm động, nhưng vẫn thành thật nói: “Lòng trung thành của ngươi rất đáng khen, nhưng không được có lần sau. Nếu như phạm tội ở nơi khác thì Hồ Ti kế không thể bảo vệ ngươi được, mà ta cũng vậy! Mau đứng lên đi chép lại nội quy trong cung đi!”
Đào Giáp ngẩng đầu, cay đắng nói: “Thật sự phải chép sao ạ?”
Cố Nghi gật đầu: “Đúng vậy.”
Đào Giáp nức nở hai tiếng, đứng dậy đi chép lại nội quy trong cung.
Cố Nghi im lặng thở dài.
Phải làm sao đây? Có vẻ như làm cá muối cũng không được rồi.
Dù sao cũng phải chịu đựng đến khi nam nữ chính HE thì cô mới có thể xuất cung được!
Hiện tại cô vẫn phải xuôi theo dòng nước thì mới có thể sống thoải mái.
Đầu tiên phải giải quyết vấn đề cấp bách là thiếu tiền.
Đêm hôm đó, người ở Tây điện của Tú Di điện bận rộn viết vời. Đào Giáp chép nội quy trong cung, Cố Nghi thì viết truyện.
Đợi đến khi canh ba trôi qua, Cố Nghi rũ cánh tay đau nhức, nhìn kiệt tác của mình một cách rất hài lòng, mà Đào Giáp ở bên cạnh như con gà đang mổ thóc, ngủ gà ngủ gật.
Cố Nghi đánh thức Đào Giáp: “Ngươi đừng ngủ ở đây, về giường ngủ đi. Sáng sớm mai ta phải đi tìm Tề Mỹ nhân.”
Đào Giáp mơ hồ gật đầu.
Giờ Thìn vừa đến, Cố Nghi bị tiếng gõ cửa ồn ào đánh thức.
“Vương Quý nhân mời Cố Mỹ nhân của Tú Di điện đến chính điện!”