Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi! - Chương 200: Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi!

Cập nhật lúc: 2025-07-04 04:09:43
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiêu Diễn bước đến cạnh giường, giơ tay hất tung tấm rèm ngọc, những viên ngọc lưu ly đung đưa va vào nhau phát ra tiếng leng keng ồn ào.

Cố Nghi quan sát kỹ, thấy vương miện của hắn đã bị gió thổi lỏng, vài lọn tóc rủ xuống trán. Cô bèn mạnh dạn nói: “Để thiếp lấy lược, chải tóc lại cho công tử nhé…”

Tiêu Diễn liếc nhìn cô, nhưng không phản đối.

Cố Nghi lập tức cầm một chiếc lược gỗ đỏ bước đến trước mặt hắn, tháo cây trâm đen trên đầu hắn xuống rồi chậm rãi chải tóc cho hắn.

Cô rất thích mái tóc của Tiêu Diễn, vô cùng mềm mượt, hoàn toàn trái ngược với tính cách của hắn.

Mê Truyện Dịch

Không gian hoàn toàn yên lặng, Tiêu Diễn im lặng không nói. Cố Nghi đang chuẩn bị ngâm vài câu thơ, kiểu như mấy câu triết lý nhân sinh cảm thán về những chuyện xưa thì cứ để nó trôi đi thì bỗng nhiên cảm thấy cổ mình lành lạnh.

Tiêu Diễn đưa tay kéo cổ áo của chiếc áo khoác trên người Cố Nghi xuống, rồi tiếp tục cởi dây đai, kéo cả áo khoác và áo lót bên trong của cô ra.

Giữa ban ngày ban mặt…

“Công tử…”

Mặt Cố Nghi nóng bừng, tay vẫn cầm chiếc lược, cúi đầu xuống nhìn. Lúc này, cô thấy Tiêu Diễn cũng đã dừng tay, chỉ chăm chú nhìn vào bộ giáp mềm vàng mà cô đang mặc bên ngoài áo lót.

Hắn thản nhiên tháo dây buộc ở hai bên của chiếc áo giáp mềm rồi thắt lại thật chặt, làm cho chiếc giáp ôm sát lấy eo của Cố Nghi.

Cố Nghi hít vào một hơi, nghe hắn chậm rãi nói: “Nếu nàng mặc bộ giáp này, phải chú ý đừng để nó lỏng lẻo. Nếu áo giáp bị bung ra, sẽ không cản được kiếm sắc đâu.”

Cố Nghi ngoan ngoãn đáp: “Công tử dạy rất đúng, thiếp sẽ ghi nhớ.”

Tiêu Diễn nhìn chăm chú vào bộ giáp vàng một lúc, rồi đột nhiên đưa tay chạm vào vị trí trái tim của cô: “Bộ giáp này để bảo vệ chỗ này, nếu bị kiếm đ.â.m trúng tim thì nàng sẽ chết, không thể cứu vãn được nữa.”

Cố Nghi nghe vậy, cả người run lên, không thốt nổi lời nào, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Tiêu Diễn.

Tiêu Diễn cảm nhận được nhịp tim của cô dưới lòng bàn tay mình đập nhanh hơn, hắn ngẩng đầu nhìn Cố Nghi, thấy mặt cô trắng bệch, vẻ mặt ngập ngừng.

Hắn trầm giọng an ủi: “Nàng… không cần sợ… Bộ giáp vàng này chỉ là để phòng ngừa mà thôi. Lần này đến Thanh Châu còn có thị vệ và binh lính đi theo, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Cố Nghi chầm chậm thở ra: “Có giáp vàng bảo vệ, lại có bệ hạ bên cạnh, thần thiếp đương nhiên không sợ.”

Tiêu Diễn khẽ cười, cảm nhận nhịp tim của Cố Nghi đã dần ổn định lại.

Cố Nghi đứng yên một lúc, mấp máy môi, nhưng không biết phải nói gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-200-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]

Tuy nhiên… Cô lại liếc nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Tiêu Diễn và bàn tay của hắn.

Có phải anh buông tay ra được rồi không…

*

Năm ngày sau, thuyền gỗ cập bến bên bờ sông quận Thương, Tế Châu.

Cố Nghi cuối cùng cũng được xuống thuyền, bước đi trên mặt đất, nhưng đôi chân vẫn còn run rẩy và hơi mỏi, như thể cô đang bước đi giữa mây vậy.

Ngồi thuyền quá lâu, đi bộ lại phải mất một thời gian để thích ứng.

Lúc này thời tiết ở quận Thương đã trở nên ấm áp hơn. Cô mặc một chiếc áo dài màu vàng đất, chỉ khoác thêm một chiếc áo choàng mỏng mà không thấy lạnh. Để tiện cho việc đi lại, cô đã đội một chiếc mũ trắng cò rèm che bằng lụa.

Cố Nghi đưa tay giữ lấy vành mũ, ngước mắt nhìn lên. Trên bầu trời, những chú chim ưng mạnh mẽ bay lượn, càng bay càng cao, cuối cùng chỉ còn lại một đốm đen nhỏ trên nền trời xanh.

Đa Lạc đi phía sau, vui vẻ nói: “Cao quản gia nói chúng ta có thể dạo chơi trong thành nửa ngày. Nô tì đã hỏi thăm rồi, ở quận Thương có một con phố dài rất nổi tiếng, toàn là tiệm bánh ngọt. Mấy ngày nay ngồi thuyền ăn uống thật nhàm chán, toàn là cá, nếu phu nhân muốn mua vài món bánh ngọt, mứt quả đổi khẩu vị thì con phố đó là tuyệt nhất.”

Cố Nghi nghe vậy thì cảm thấy hứng thú, liền nói với người hầu đang dẫn đường phía trước: “Vậy thì đi đến con phố dài đó đi.”

Cô quay đầu lại nhìn, thấy Triệu Uyển không đi cùng, sau khi xuống thuyền đã dẫn người về hướng tây, hẳn là đi thực hiện nội dung của cốt truyện rồi.

Cố Nghi an tâm, tự mình đi đến con phố dài.

Tết vừa qua, trong thành vẫn còn khách thương tấp nập cùng những người biểu diễn tài nghệ, ca múa.

Đa Lạc còn nhỏ, tính tình hoạt bát, suốt dọc đường luôn ríu rít nhìn trái ngó phải.

“Phu nhân nhìn kìa, bên kia có người đang diễn xiếc!”

“Wow, hắn phun ra lửa đấy!”

“Phu nhân nhìn xem, ở quán trà kia có một gánh hát đang biểu diễn! Họ diễn vở Phong Nguyệt Đạo Cô đấy.”

Cố Nghi không nhịn được mà bật cười.

Giá mà cứ mãi không đến phủ Thanh Châu thì tốt biết mấy.

Khi Cố Nghi dẫn theo người hầu mang theo đủ thứ đồ ăn vặt và đồ đạc linh tinh từ con phố dài của quận Thương trở về thì đã qua giờ Thân, ánh nắng nơi chân trời cũng dần yếu đi, chỉ còn lại chút ánh sáng lơ lửng ở phía Tây.

Loading...