Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi! - Chương 201: Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi!

Cập nhật lúc: 2025-07-04 04:09:46
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trước khi mặt trời lặn, cô vội vã quay trở lại thuyền gỗ. Lúc bước vào phòng khách thì thấy một người đàn ông xa lạ đứng giữa phòng. Người này lưng gù, tóc bạc nửa đầu, khóe mắt đầy nếp nhăn, nhưng không phải do tuổi tác mà dường như là kết quả của cuộc đời phong trần.

Cố Nghi không tháo mũ che mặt, chỉ lặng lẽ nhìn về phía Tiêu Diễn đang ngồi.

Hắn đang cau mày nhìn người đàn ông xa lạ kia, được Cao Quý công công nhắc nhở mới chú ý đến sự xuất hiện của Cố Nghi.

Triệu Uyển ngồi bên cạnh hắn cũng đưa ánh mắt nhìn về phía cô.

Cố Nghi khẽ gọi: “Công tử.”

Tiêu Diễn mỉm cười với cô rồi nói: “Hôm nay nàng ra ngoài chắc đã mệt, chi bằng về phòng nghỉ ngơi trước đi.”

Mê Truyện Dịch

Cố Nghi gật đầu rồi quay người rời khỏi phòng khách, đi vào hành lang phía sau.

Quả nhiên, người của nhà họ Triệu đã xuất hiện. Người đó là Triệu Cửu, một đầy tớ cũ của Triệu Kiệt, năm xưa đã nhân lúc hỗn loạn đã trốn thoát khỏi phủ Thiếu Sư và ẩn náu ở quận Thương. Bây giờ khi gặp lại Triệu Uyển, ông ta mới xuất đầu lộ diện.

Diễn biến cốt truyện vẫn đang diễn ra.

Trong phòng khách, sắc mặt Triệu Uyển trắng bệch khi nghe Triệu Cửu kể lại về vụ tấn công của bọn cướp vào phủ Thiếu Sư đêm hôm đó.

Cô ấy nghe kể mà trong lòng run rẩy, cuối cùng không kìm được mà hỏi: “Nhưng tại sao năm đó ai cũng nói phụ thân ta đột ngột qua đời, phủ Thiếu Sư đã c.h.ế.t nhiều người như vậy, sao không ai điều tra, không ai hỏi đến?”

Gương mặt Triệu Cửu đầy vẻ tuyệt vọng, chỉ lắc đầu đáp: “Nô tài không biết. Nô tài chỉ nhớ bọn cướp ra tay tàn nhẫn, mỗi nhát d.a.o đều chí mạng. Giữa đêm khuya, cả phủ Thiếu Sư đang ngủ say, hầu hết mọi người đều c.h.ế.t trong im lặng. Nô tài… nửa đêm dậy đi vệ sinh, may mắn trốn được qua lỗ chó ở hậu viện, mới giữ lại được cái mạng này.”

Ông ta nhìn về phía Triệu Uyển, vẻ mặt đầy bi thương: “Nô tài cũng từng muốn báo quan, nhưng không biết tìm ai giúp đỡ, bất đắc dĩ mới phải trốn tránh bao năm nay. Hôm nay gặp được tiểu thư, cuối cùng mới có cơ hội…”

Triệu Uyển cắn chặt môi, ánh mắt cầu xin nhìn về phía Tiêu Diễn: “Bệ hạ… Nếu những lời người này nói là thật, vụ án năm đó của phủ Thiếu Sư chắc chắn có điều khuất tất, không phải như lời đồn đại là do bệnh đột tử…” Cô ấy vừa nói vừa đứng dậy cúi lạy: “Thần thiếp cầu xin bệ hạ hãy làm chủ cho Triệu Kiệt, làm chủ cho nhà họ Triệu, xin bệ hạ hãy điều tra lại vụ án này.”

Tiêu Diễn lạnh lùng nhìn lướt qua Triệu Cửu rồi nói: “Người đâu, đưa hắn ta xuống khoang thuyền làm việc tạp vụ, canh giữ cẩn thận, chờ về kinh sẽ thẩm vấn kỹ lưỡng.”

Triệu Uyển bước lên một bước: “Bệ hạ…”

Triệu Cửu vội vàng dập đầu: “Lời của nô tài hoàn toàn là sự thật, mong bệ hạ minh xét.”

Tiêu Diễn khẽ nở nụ cười, chỉ nói: “Là thật hay giả, về kinh rồi nói sau.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-201-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]

*

Sau đó thuyền chỉ dừng lại ở quận Thương hai ngày rồi tiếp tục xuôi về phía Nam.

Càng tiến gần Thanh Châu, thuyền càng giống như một chiếc lá nhỏ trôi trên dòng nước xiết.

Những con thuyền buôn bán qua lại trước đó giờ đây thưa thớt, không còn thấy bóng dáng đâu nữa. Đường sông phía trước đã bị phong tỏa, Thanh Châu không thể vào cũng không thể ra, đa số các thương nhân đều phải đổi sang đường bộ.

Dòng nước nhấp nhô, mặt trời mọc rồi lặn nhiều lần, Phủ Thanh Châu đã gần kề.

Đêm đến, Cố Nghi nằm trên giường, căng thẳng đến mức không thể ngủ được.

Tai cô chỉ nghe thấy tiếng gió sông thổi va vào cửa sổ bằng gỗ, tiếng sóng vỗ vào thân thuyền, từng đợt sóng cuộn trào vang vọng bên tai.

Cô nằm đó, mắt mở to, không dám ngủ.

Tiêu Diễn nằm ngay bên cạnh cô, hô hấp nhẹ nhàng, như thể đã ngủ say.

Cố Nghi nhìn vào gương mặt nghiêng của hắn, thấy quầng thâm nhẹ dưới mắt hắn.

Cả chặng đường thuyền chạy nhanh và gấp gáp. Trên bầu trời, bầy chim ưng liên tục bay vòng mang theo những công văn khẩn.

Ở doanh trại Đăng Châu hẳn có chuyện gì đó xảy ra, Tiêu Diễn cũng ngủ không ngon.

Cố Nghi nhẹ nhàng điều chỉnh hơi thở, lặng lẽ chờ đợi. Cô biết rõ rằng con đường phía trước rất nguy hiểm, nhưng cô không thể nói một lời nào. Nếu nói ra thì cốt truyện sẽ thay đổi, không chỉ cô mà ngay cả Tiêu Diễn cũng có thể phải chết.

Hào quang nhân vật chính như thế này, phần lớn không thể lệch khỏi quỹ đạo của cốt truyện, nhưng cô biết rõ mình đang ở trong vở kịch này và không thể thoát ra được.

Cố Nghi chớp mắt, chăm chú nhìn Tiêu Diễn. Cô tham lam ngắm nhìn hắn, trong lòng thầm nhủ, người trước mắt đã không còn là Tiêu Chó của cô nữa. Tiêu Diễn từng chơi trò chơi cùng cô, cùng thả đèn trời, đưa cô lên Tây Sơn ngắm tuyết đã không còn nữa rồi.

Khi cô vừa dằn lòng lại thì nghe thấy ngoài phòng vang lên vài tiếng bước chân nhẹ nhàng.

Bịch, bịch, bịch.

Tiếng thở của con người dần trở nên rõ ràng.

Loading...