Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi! - Chương 210: Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi!

Cập nhật lúc: 2025-07-04 04:10:08
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Nghi cuộn trục dây, ngước mắt nhìn, thấy hạc tiên trên không đang từ từ bay lên cao.

Tiêu Luật lại thúc giục: “Ngươi thả chậm quá, mau thả dây ra nhanh hơn đi!”

Cố Nghi bị y giục đến thấy có hơi phiền: “Không thể nhanh hơn được đâu, nhanh quá hạc tiên sẽ bị gió thổi lệch mất! Thả diều phải biết lúc nào nên thu, lúc nào nên thả thì mới có thể bay cao hơn được!”

Tiêu Luật “chậc” một tiếng, liền giật lấy trục dây từ tay cô, tự mình thả diều, bỏ mặc Cố Nghi đứng một bên.

Cố Nghi thấy y chăm chú nhìn lên cánh hạc trên không, khóe môi vô thức khẽ nhếch lên, gương mặt nghiêng quả thật đẹp như tranh vẽ.

Chịu anh luôn…

Cô đành lặng lẽ đứng sang một bên, khi ngước lên nhìn hạc tiên lần nữa, nó đã bay lên cao thêm vài thước, bóng dáng càng lúc càng nhỏ.

Tiêu Luật cười nói: “Đây mới gọi là thả diều.”

Cố Nghi đành thuận theo: “Ngươi nói đúng.”

Tiêu Luật liếc mắt nhìn cô.

“Ngươi thích thả diều không?”

“Thích.”

Nhưng Tiêu Luật lại không trả lại trục diều cho cô.

Được thôi.

Tiêu Luật sáng nay tự nhiên nổi hứng, bảo muốn dẫn cô ra sân thả diều, nhưng cô cũng chỉ thả được một lát, coi như thả cho vui thôi, còn Tiêu Luật bên cạnh lại càng thả càng vui, cười nói với cô: “Khi ta còn nhỏ, ta đã từng thả diều với Tiêu Diễn.”

Cố Nghi “Ồ” một tiếng: “Ta có thể hỏi đó là chuyện của năm nào không?”

Tiêu Diễn thả diều… hình ảnh ấy thật khó mà tưởng tượng nổi.

Tiêu Luật suy nghĩ một lúc: “Không nhớ rõ nữa, chắc là lúc ta bốn, năm tuổi, còn hắn năm, sáu tuổi.”

Cố Nghi tưởng tượng cảnh hai cậu bé nhỏ nhắn trắng trẻo đứng cùng nhau thả diều, bất ngờ thấy cũng dễ thương.

Tiêu Luật tự mình cười nói: “Khi đó trong cung trẻ con không nhiều, lúc nhỏ chỉ có ta và Tiêu Diễn là bằng tuổi nhau, hắn được Cao Hoàng hậu nuôi dưỡng, mỗi khi ta theo mẫu phi đến thỉnh an cũng thường gặp hắn, nhưng hắn lại không thích ta.”

Y nắm lấy dây diều, động tác thả dây chậm lại: “Nhưng hắn càng không để ý đến ta, ta lại càng thích chọc ghẹo hắn.”

Này bạn nhỏ, có lẽ đây chính là lý do mà anh ấy không thích anh đấy…

Cố Nghi đứng một bên, tỏ vẻ chăm chú lắng nghe.

“Một lần nọ ta mới được tặng một con diều, do Xưởng thủ công trong cung cẩn thận làm ra để lấy lòng ta, là một con mãng xà xanh, chỉ có ta có chứ Tiêu Diễn không có, ta bèn cố ý đến trước mặt hắn khoe khoang một hồi, còn hứa sẽ thả diều cùng hắn. Nhưng sau đó ta đổi ý, không cho hắn nữa. Trong lúc giằng co, hắn lỡ tay đẩy ta ngã từ trên hòn non bộ xuống.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-210-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]

Tiêu Luật thở dài: “Khi đó Tiêu Diễn bị đánh một trận, còn ta thì không sao, chắc từ đó về sau, hắn lại càng không ưa ta nữa.”

Này bạn nhỏ, có lẽ anh nói đúng rồi đó.

Cố Nghi lặng lẽ nhìn Tiêu Luật.

Tiêu Luật quay đầu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt cô, y chợt cười: “Nhưng ta cũng không dám chọc ghẹo hắn nữa… Cho đến năm Tiêu Diễn tám tuổi, đột nhiên mắc một trọng bệnh, người trong cung đều nói hắn sắp c.h.ế.t rồi. Ta liền lén đến thăm hắn, nhưng hắn chẳng chút cảm kích, còn bảo ta cút đi, chuyện đó thật sự khiến ta buồn bã rất lâu.”

Cố Nghi: …

Tiêu Luật lặng lẽ ngẩn người nhìn diều hạc đang bay trên không, nét cười trên gương mặt cũng nhạt dần.

“Giá mà hắn không g.i.ế.c phụ hoàng, không g.i.ế.c Thái tử thì tốt biết bao…”

Cố Nghi thấy ánh sáng trong mắt y dần dần tắt lịm.

Cô bước lên một bước nhỏ, khẽ hỏi: “Nếu như vốn dĩ Tiêu Diễn không g.i.ế.c Tiêu Quắc thì sao?”

Tiêu Luật nhíu mày: “Gì cơ?”

Giọng y ẩn chứa sự sắc bén: “Ngày đó ở Thái Cực điện, Thái tử đã tận mắt nhìn thấy Tiêu Diễn g.i.ế.c phụ hoàng, làm sao có thể là giả được!”

“Tại sao không phải là Thái tử g.i.ế.c Tiêu Quắc?” Cố Nghi lại khẽ nói.

Dây diều trong tay Tiêu Luật đột nhiên chùng xuống: “Thái tử tại sao phải g.i.ế.c phụ hoàng? Thái tử là Thái tử Đông cung, được vạn dân yêu mến, được thiên tử tín nhiệm, tại sao phải g.i.ế.c phụ hoàng?” Y quay đầu nhìn Cố Nghi chằm chằm, mặt đầy tức giận: “Có phải tên chó Tiêu Diễn đó đã lừa ngươi như vậy không!”

Mê Truyện Dịch

Cố Nghi khẽ nhấp môi: “Đó là… ta đoán mà thôi…”

“Nói năng hồ đồ!” Tiêu Luật giận dữ.

“Cơn giận của bệ hạ lớn thật.”

Một giọng nam đột ngột vang lên.

Tiêu Luật vừa thả hết dây diều, y khẽ vung tay, dây đứt, diều liền bay đi.

Y quay lại cười nói: “Trịnh Tướng quân hôm nay nhàn rỗi đi dạo trong vườn, có phải ngắm cảnh xuân chăng?”

Cố Nghi cũng quay đầu lại nhìn thấy một người mình mặc áo giáp, vóc dáng to lớn, khuôn mặt vuông vức, chẳng biết từ lúc nào đã đứng sau họ chỉ mười mấy bước.

Trịnh Tuy.

Trịnh Tuy vừa thấy Cố Nghi, ánh mắt chợt lóe sáng: “Thần tới bái kiến bệ hạ, không ngờ lại quấy rầy nhã hứng của bệ hạ.”

Tiêu Luật phẩy tay, bước lên trước vài bước, dường như cố ý che Cố Nghi lại phía sau.

Cố Nghi không thích ánh mắt Trịnh Tuy nhìn mình, liền hơi nghiêng người, tránh khỏi tầm mắt của ông ta.

Loading...