Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi! - Chương 213: Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi!

Cập nhật lúc: 2025-07-04 04:10:16
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô cứng họng nuốt lại tiếng thét sắp thoát ra, nhìn Trịnh Quý phi ngã xuống đất, toàn thân bê bết máu.

Cố Nghi nắm chặt lấy tay áo Tiêu Luật, cảm giác được y cũng đang run rẩy dữ dội.

Trịnh Quý phi thét lên đầy thê lương: “Bệ hạ!”

Tiêu Luật giật mình tỉnh lại, đẩy mạnh Cố Nghi một cái, cả hai nhanh chóng men theo bậc thang đi xuống.

Cố Nghi ngửi thấy mùi m.á.u tanh quanh quẩn, tim đập càng nhanh.

Tiêu Luật ở phía sau nói: “Ngươi tin hay không cũng được, từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng g.i.ế.c nổi một con gà, vậy mà giờ suýt chút nữa ta đã g.i.ế.c người rồi…”

Cố Nghi vội vàng gật đầu.

“Trịnh thị lòng dạ rắn rết, muốn làm hoàng hậu nhưng ta không cho phép, thế là nàng ta liền g.i.ế.c Vương thị. Nàng ta đáng chết… nhưng… ta… lại yếu mềm, không thể ra tay…”

Cố Nghi giật mình, tay sờ vào tường đá bên cạnh đi xuống dưới, suy nghĩ trong đầu xoay vần, nhưng lúc này không biết nói gì để an ủi y.

Cô chỉ đành khẽ “Ừm” một tiếng.

Hai người im lặng đi xuống một lúc, cuối cùng cũng đến tận cùng của bậc thang đá.

Giọng Tiêu Luật nhẹ nhàng hơn một chút: “Đây là mật đạo trong cung, đi thêm hơn mười dặm nữa là tới một đoạn sông. Đó là nhánh của sông Lạc chảy qua giao lộ, nhưng về sau đã bị bỏ hoang không dùng nữa…”

Mê Truyện Dịch

Hai người vừa chạy chưa được bao lâu thì đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập phía sau.

Có người đuổi theo!

Cố Nghi quay đầu nhìn lại, ngọn lửa chợt bùng lên phía sau.

Cô hốt hoảng kêu: “Chúng ta phải chạy nhanh lên!”

Cả hai cắn răng, chạy thục mạng. Nhưng quân đuổi theo không hề nản chí, bám riết không buông.

Cố Nghi lại ngoái đầu nhìn, ngọn lửa dường như càng lúc càng gần.

Tiêu Luật cũng liếc mắt nhìn, vội hối thúc: “Chạy nhanh lên! Nếu lửa chiếu đến chúng ta, bọn chúng sẽ b.ắ.n tên đấy!”

Vừa dứt lời, vài mũi tên đã b.ắ.n sượt qua hai người.

Chúng muốn ám sát, rõ ràng là không muốn để họ sống sót!

Cố Nghi run lên, đôi chân càng chạy nhanh hơn, nhưng con đường hầm đen kịt trước mặt dường như không có hồi kết.

*

Tiêu Diễn đã thúc ngựa phi nhanh suốt một ngày một đêm, cổng thành Dương Thành đã thấp thoáng hiện ra trước mắt.

Phía sau hắn là hai mươi tư kỵ binh nhẹ, tất cả đều là Ảnh vệ.

Xe chở đá lớn đã tới chân thành, chờ lệnh tấn công thành.

Tiêu Diễn đến trước cổng thành nhưng lại quay đầu ngựa, phi nhanh dọc theo con hào bảo vệ thành về phía Đông.

Đi được mấy dặm, cuối cùng cũng thấy được đoạn hạ lưu khô cạn của con hào, lộ ra một ngã rẽ.

Đây chính là con đường thoát thân từ biệt cung Dương Thành mà Lưu Thái phi đã nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-213-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]

Đêm ấy, bà ta cũng đã trốn khỏi biệt cung theo con đường này.

Tiêu Diễn xuống ngựa, dẫn theo Ảnh vệ tiến vào từ ngã rẽ, địa thế dưới chân dần dần hạ thấp.

Trước mặt là một đường hầm sâu hun hút, Ảnh vệ phía sau thắp lên mấy ngọn đuốc.

Cố Nghi lập tức thấy ánh sáng bừng lên từ phía trước.

Là người của Trịnh Tuy… định giáp lá cà tấn công từ hai phía ư?

Cố Nghi bất an dừng lại một chút, nhưng không dám thật sự ngừng bước.

Nếu lúc này cô dừng lại, bị người đuổi theo phía sau bắt kịp, cả hai sẽ không sống được nữa.

Tiêu Luật cũng đã thấy ánh sáng đó.

“Phía trước là ai thế?”

Cố Nghi lắc đầu, trong lòng bỗng trỗi dậy một tia hy vọng mơ hồ.

Cô chạy nhanh hơn, cuối cùng cũng thấy rõ bóng dáng người đối diện dưới ánh sáng rực rỡ.

Mũi cô cay xè.

Tiêu Luật thấy Cố Nghi đột nhiên lao tới, tốc độ nhanh hơn hẳn lúc trước, chỉ trong chớp mắt đã bỏ xa y vài bước.

Trong lòng y tràn đầy nghi hoặc, lập tức tăng tốc đuổi theo.

Tiêu Diễn nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn phía trước, trong lòng chợt động, vội vàng chạy đến đón.

Dưới ánh lửa sáng rực, hắn thấy một bóng người lao tới.

Cố Nghi.

Tiêu Diễn thấy cô chạy đến gần, liền thở phào nhẹ nhõm, nở một nụ cười.

Tiêu Diễn.

Hắn dường như đã nghe thấy cô gọi tên mình.

Tiêu Diễn bước nhanh về phía trước, dang tay ra, ôm chặt Cố Nghi vào lòng.

Khoảnh khắc này, sợi dây căng thẳng trong lòng hắn mới từ từ giãn ra.

Hắn không khỏi thở dài thầm trong lòng, nhưng tay hắn lại chạm phải một mảng m.á.u ướt đẫm sau lưng cô, trái tim lập tức trùng xuống.

Hắn cẩn thận quan sát gương mặt của Cố Nghi, thấy đôi mắt cô tuy sáng ngời, nhưng dưới cằm lại lấm tấm vài vệt máu.

Cố Nghi thấy Tiêu Diễn đột nhiên cau mày, đưa tay sờ lên lưng mình như đang kiểm tra vết thương.

Ánh lửa trên chân đèn trong điện khẽ lay động, cuối cùng đã cháy đến cuối.

Tiêu Luật đứng bên cạnh chân đèn, lông mi khẽ rung, liếc nhìn tâm đèn đã cháy hết, rồi từ từ quay đầu, đờ đẫn nhìn Cố Nghi: “Ngươi… ngươi vừa nói gì…”

Cố Nghi vịn tay vào bàn gỗ đứng dậy, bước đến trước mặt y, chăm chú quan sát y một lúc.

Y và Tiêu Diễn có chiều cao tương đương, nếu nhìn kỹ thì đôi chân mày nhìn cũng giống nhau bảy, tám phần. Chỉ là so sánh giữa hai người, trên khuôn mặt Tiêu Luật thường hiện rõ vẻ do dự, lưỡng lự.

Loading...