Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi! - Chương 22: Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi!

Cập nhật lúc: 2025-07-04 03:26:55
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hoa Hòe dường như rất được Vương Quý nhân tin tưởng, theo logic thì khó có khả năng cô ấy sẽ tự sát. Tuy nhiên việc ngoài ý muốn và cố ý g.i.ế.c người cần phải có bằng chứng. Cung chính ti nắm giữ việc duy trì trật tự trong cung, cảnh cáo và trừng phạt, chỉ có thể báo lên những chuyện lớn, còn việc sống c.h.ế.t của cung nữ đối với Cung chính ti mà nói chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi. Nếu thật sự có người muốn hại cô…

Cố Nghi không biết có phải là do tự tay cốt truyện làm hay không, không phải là muốn g.i.ế.c cô, mà là muốn vứt bỏ bia đỡ đạn là cô đây. Cô lại nhớ đến lời nói của Hồ Ti kế, rốt cuộc thứ trong hậu cung này trông cậy vào chính là một chữ “sủng”.

Chủ đề của tiểu thuyết cung đấu thực sự rất ngoan cường…

Cố Nghi đành phải hỏi: “Lần lật thẻ bài tiếp theo là khi nào?”

Đào Giáp tính toán: “Chắc là ngày mai. Theo quy định thì bệ hạ sẽ lật thẻ bài cách năm ngày một lần. Lần trước là ngày mười lăm, lần sau sẽ là hai mươi. Cho dù hôm đó không lật thì cũng sẽ dời sang hôm sau.

Cố Nghi im lặng thở dài, vì tương lai làm một phú bà hạnh phúc sau này của mình, tốt nhất cô nên bảo toàn tính mạng cho mình trước đã .

Cô sắp xếp lại bản thảo truyện mình đã viết, sau đó đi đến Đông điện tìm Tề Mỹ nhân – người ít nói và thích đọc sách.

Tề Mỹ nhân thấy Cố Nghi vào điện, trong tay ôm một chồng bản thảo, hai mắt cô ấy liền sáng lên: “Cố muội muội viết xong rồi à?”

Cố Nghi đưa bản thảo cho cô ấy: “Ta viết xong rồi nên muốn đưa Tề tỷ tỷ xem trước.”

Tề Mỹ nhân đọc liền một mạch, thở dài: “Quả là một bài văn hay!” Sau đó khích lệ nhìn Cố Nghi: “Muội phải viết tiếp đó!”

Cố Nghi hơi ngượng ngùng, gì mà bài văn hay, đều là mưu tính hết đó!

Cô thở dài: “Tỷ tỷ quá khen!”

Tề Mỹ nhân nghi hoặc hỏi: “Sao muội lại thở dài?”

Cố Nghi chậm rãi nói: “Thật ra hôm nay muội muội tới đây là còn có chuyện khác muốn thỉnh cầu… mong tỷ tỷ cho ta một lời khuyên?”

Tề Mỹ nhân gật đầu, ra hiệu cho cô nói.

Cố Nghi: “Bởi vì ta thiếu tiền nên muốn bán bản thảo này để kiếm thêm ít trợ cấp, lấy bút danh để xuất bản thành truyện. Tỷ tỷ có cách nào không?”

Tề Mỹ nhân nghe vậy liền nói: “Ý kiến hay! Ta có một vài người bạn thân có thể nhờ vả được! Tìm người sao chép lại, tuyệt đối sẽ không để người khác nhận ra đó là truyện do muội viết…” Vừa nói, cô ấy vừa lấy ra một lá vàng từ trong hộp: “Nếu muội tin ta thì đây là tiền đặt cọc.”

Cố Nghi biết Tề gia lớn mạnh, chuyện này không khó khăn gì, nhưng không ngờ Tề Mỹ nhân lại vui vẻ như vậy.

Cô nhận lấy lá vàng rồi cảm ơn nói: “Tề tỷ tỷ đại ân! Tất cả số tiền thu được từ việc bán sách sẽ chia cho Tề tỷ tỷ ba phần.”

Tề Mỹ nhân lắc đầu: “Những thứ này ta không thiếu, không cần muội lo lắng.” Dừng một chút, cô ấy lại hỏi: “Muội muốn lấy bút danh là gì?”

Cố Nghi: “Kinh Thành Tiếu Tiếu Sinh.” Nếu đã là cùng một loại ấn phẩm thì vẫn nên noi theo tiền bối!

Sau khi tạm biệt Tề Mỹ nhân, Cố Nghi cầm lá vàng trở lại Tây điện, cắt nửa tờ giấy Tuyên [1] vẽ một bản mẫu rồi nói với Đào Giáp: “Ngươi tới Ti kế ti lấy một ít vải bông, không cần đẹp, giẻ rách cũng được, sau đó tìm thợ mộc, dựa theo hình dáng này, làm hai tay cầm…” Chỉ có lá vàng thì chưa chắc có thể lọt vào mắt Cao Quý công công, cô phải cẩn thận chuẩn bị món quà khác mới được.

Đào Giáp cầm bức ảnh lên nhìn thử: “Mỹ nhân, đây rõ ràng là một cây chày gỗ mà?”

Chày gỗ cái gì! Lại xúc phạm tài vẽ tranh của ta nữa rồi!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-22-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]

Cố Nghi đành phải giải thích chi tiết về hình dáng cho Đào Giáp, sau đó mới để cô ấy ra ngoài.

Đào Giáp rất nhanh đã quay trở lại.

Cố Nghi nhìn hai cái tay cầm bằng gỗ, cũng không tệ lắm: “Thợ mộc làm nhanh như vậy à?”

Đào Giáp cười nói: “Không phải mới làm đâu ạ, nô tỳ nói dựa theo ý của Mỹ nhân. Thợ mộc sư phụ liền tháo bỏ hai chân bàn cũ, đầu gỗ tròn cũng có sẵn, chỉ cần đóng lại theo hình vẽ là được. Nhưng Mỹ nhân muốn làm gì vậy ạ?”

Cố Nghi sờ thử vào chất vải, cũng rất dày: “Quấn từng lớp vải lên khúc gỗ rồi khâu lại thì chúng ta sẽ có đồ vật để đập vào hai chân. Cao công công phải đứng rất lâu, dùng thứ này đập vào chân thì có thể giảm cảm giác nhức mỏi! Cái còn lại ngươi có thể đưa cho Lục Triều công công.” Chính là máy xoa bóp chân đơn giản.

Đào Giáp vừa nghe thấy lời này liền nói: “Thứ này tốt thật! Mỹ nhân thật chu đáo!”

Cố Nghi cười nói: “Nếu làm tốt thì sau này chúng ta sẽ làm thêm hai cái để dùng.”

Sáng sớm hôm sau, Đào Giáp mang theo hai cây gậy đập chân đã chuẩn bị sẵn cùng một lá vàng đưa cho Lục Triều.

Lục Triều đang muốn đi đến ngự hoa viên, nhìn thấy Đào Giáp đi tới thì dừng lại, định quay trở lại.

Đào Giáp lập tức chào hỏi: “Lục ca ca!”

Lục Triều không trốn được nữa, đành quay người lại nói: “Thì ra là Đào Giáp muội muội, hồi nãy trí nhớ ta không được tốt nên mới không nhận ra cô.”

Đào Giáp không tính toán làm gì, chỉ đưa ra hai cây gậy đập chân và một lá vàng: “Mong Lục ca ca nhận cho.”

Lần trước bệ hạ bỏ Cố Mỹ nhân lại và rời đi, rõ ràng là không thích cô ta. Lục Triều không nhận, chỉ hỏi: “Thứ này là gì?”

Đào Giáp lập tức đập chân để chứng minh: “Đây là đồ đập chân. Mỹ nhân bọn ta nói rằng ngày nào công công cũng phải đứng, đập nhẹ nhàng thế này sẽ khiến chân đỡ nhức mỏi hơn.” Nói xong liền đưa cho Lục Triều: “Đây, Lục ca ca thử xem.”

Lục Triều tò mò cầm lấy, dùng đầu quấn vải dày gõ nhẹ vào chân anh ta, xem ra dùng cũng tốt…

Đào Giáp cười nói: “Mỹ nhân đặc biệt làm hai cái, một cái cho Lục ca ca và một cái cho Cao công công.”

Lục Triều nghe đến đây, trong lòng hơi d.a.o động, nhưng lại nói: “Tâm tư của bệ hạ, kẻ làm nô tài như bọn ta cũng khó đoán. Cố Mỹ nhân có được sủng ái hay không thì rất khó nói.”

Đào Giáp nhét lá vàng vào tay anh ta: “Mong Lục ca ca có thể nói đỡ vài câu. Lần này không được thì lần sau ta lại đến!”

Lục Triều gật đầu: “Vậy được, nể tình cây chày gỗ này, cô đi trước đi.”

Đào Giáp: “Tạ đại ân của Lục ca ca!” Nói xong cô xoay người chuẩn bị rời đi.

“Đợi đã.” Lại bị Lục Triều gọi lại.

Lục Triều hạ thấp giọng, kề sát tai cô ấy nói: “Chuyện của Hoa Hòe có phải cô làm không?”

Mê Truyện Dịch

Sắc mặt Đào Giáp lập tức thay đổi, lùi lại một bước lớn: “Lục ca ca đừng nói oan cho ta!”

Lục Triều xoay lá vàng trong tay, mỉm cười nói: “Được rồi được rồi, cô đi đi…”

Loading...