Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi! - Chương 223: Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi!

Cập nhật lúc: 2025-07-04 04:10:40
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Nghi khẽ cười: “Tiệp dư nói đùa rồi, thánh ân hay thánh sủng, ta nào dám suy đoán bừa, Tiệp dư cũng đừng bận tâm quá… Triệu phi nương nương đã là phi vị, đã đứng trên ta và cô, không dễ để ta và cô bàn tán sau lưng đâu…”

Vương Tiệp dư cười gượng hai tiếng: “Nương nương nói đúng…” Trong lòng ngấm ngầm tức giận, Cố Nghi quả là không lọt tai bất cứ lời nào!

Sau nửa chén trà, Vương Tiệp dư cáo từ.

Cố Nghi chỉ thấy mệt mỏi, chưa kịp thở ra thì cung nữ lại đến bẩm báo: “Cung Tiệp dư ở Trích Phương điện cầu kiến.”

Cô chớp mắt, đành chấp nhận: “Pha một ấm trà mới, mời Cung Tiệp dư vào điện.”

Những người hôm nay đến chúc mừng đều có ý dò xét đôi chút.

Đây… có lẽ là cái giá phải trả khi được thăng chức, tăng bổng lộc chăng…

Cung Tiệp dư bước vào phòng khách, thấy Cố Nghi ngồi bên bàn, liền mỉm cười chào cô.

“Thần thiếp tham kiến Nhu tần nương nương…”

“Cung Tiệp dư, mời ngồi…”

Cung Tiệp dư nghĩ đến việc trước đây chưa từng qua lại với vị Nhu tần nương nương mới được phong này, hôm nay là lần đầu đến bái kiến cô, liền cất lời xã giao đôi câu: “Hôm nay được gặp nương nương, mới biết lời mọi người đồn không sai, quả là nương nương có phong thái đoan trang, dịu dàng.”

Cố Nghi lập tức đáp lại: “Cung Tiệp dư cũng là người phong nhã, yêu kiều…” Hoàn thành màn khen ngợi xã giao.

Cung Tiệp dư cười duyên: “Nương nương vừa hồi cung đã nhận được thánh ân, thần thiếp xin chúc mừng nương nương…” Ngừng một lát, cô ta nói tiếp: “Thần thiếp vừa rồi cũng đi đến Kiêm Hà điện bái kiến Triệu phi nương nương, Triệu phi nương nương cũng rất tán thưởng Nhu tần nương nương…”

Nửa câu sau, Cố Nghi đương nhiên không tin mấy, vẫn xếp vào loại lời khen ngợi khách sáo, chỉ khẽ gật đầu: “Triệu phi nương nương quá khen rồi…”

Cung Tiệp dư ngước mắt nhìn Cố Nghi: “Triệu phi nương nương vì vết thương ở vai nên đã hồi kinh sớm hơn nửa tháng… Thần thiếp nghe nói đi cùng nàng ấy còn có một nô bộc cũ của nhà họ Triệu… tên là Triệu Cửu… không biết nương nương đã từng nghe qua chưa?”

Cha của Cung Tiệp dư là Cung Chính Hải – Ngự sử Hữu Thiêm Đô của Đốc Sát Viện, ba Ti đang điều tra vụ án cũ của nhà họ Triệu.

Việc cô ta biết về Triệu Cửu không khiến Cố Nghi ngạc nhiên, cô chỉ cười đáp: “Ta cũng chưa nghe ai nói rõ… Nếu Tiệp dư tò mò, chi bằng hỏi thăm Triệu phi nương nương vậy…”

Cung Tiệp dư khẽ cười: “Thần thiếp chỉ tùy tiện hỏi thôi. Chuyện Triệu phi nương nương cứu giá trên sông Lạc quả là một giai thoại, thần thiếp không khỏi có chút tò mò, mong nương nương hiểu cho…”

Chuyện Triệu Uyển cứu giá xem ra cả hậu cung ai nấy đều biết.

Cố Nghi im lặng một lúc, dứt khoát phụ họa theo: “Triệu phi nương nương hôm ấy dốc hết tính mạng thay hoàng thượng đỡ một nhát d.a.o của thích khách, quả là vô cùng trung thành và dũng cảm…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-223-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]

Cung Tiệp dư nghe vậy có phần không nắm rõ tính tình của Nhu tần nương nương trước mắt. Chỉ thấy cô tựa như một mỹ nhân làm bằng gỗ, dường như hoàn toàn không lay động trước thánh sủng của Triệu phi, cũng không hề kiêu ngạo như người ngoài suy đoán.

Cô ta suy nghĩ một chút, rồi lại nở nụ cười: “Nói đến đây, lần này triều đình giả mạo đã bị diệt trừ, ai nấy đều vui mừng vì quốc gia được củng cố. Thần thiếp nghe nói triều đình lại càng rộ lên lời đề nghị lập hậu, không biết nương nương có nghe qua chưa?”

Mê Truyện Dịch

Cố Nghi chỉ mỉm cười, lắc đầu: “Chuyện triều đình, ta nghe được cũng không nhiều lắm…”

Cung Tiệp dư thấy mình chạm phải cái gai mềm, tự ái không nói tiếp nữa.

Hai người chìm vào im lặng. Cố Nghi quay đầu nhìn ra ngoài, thấy bóng chiều đã chiếu qua khung cửa. Cô khẽ cười: “Hôm nay mới chuyển vào Hà Lạc điện, còn nhiều việc phải sắp xếp, xin không giữ Tiệp dư lại nữa…”

Cung Tiệp dư hiểu ý, khéo léo cáo lui.

Khi cô ta rời đi, Cố Nghi không khỏi thở dài một hơi.

Thật là mệt mỏi… Quả nhiên… ai nấy đều có chút nôn nóng rồi…

Giờ đây triều đình giả mạo đã bị tiêu diệt, việc thịnh suy của triều đại là chuyện hàng đầu.

Tiêu Diễn vẫn chưa lập hậu, cũng chưa lập thái tử.

Đảng mới và đảng cũ như đàn cá ngửi thấy mồi, ùn ùn kéo đến, không ngừng tranh đấu nhưng cuối cùng đều ôm hận mà rút lui.

Đó là thuật cân bằng của bậc đế vương.

Tiêu Diễn trong sách cuối cùng chọn lập một hoàng hậu chỉ có gia thế danh vọng mà không có thực quyền nương tựa.

Suy nghĩ kỹ thì bất giác có hơi bi thương.

Cố Nghi lại thầm thở dài một tiếng, ngẩng lên thấy Đa Lạc nhẹ nhàng bước vào phòng khách, liền hỏi: “Nương nương có muốn thêm trà không ạ? Hay là gọi bữa tối ạ?”

Cố Nghi đưa tay chạm vào bình trà tròn trên bàn, đã hơi nguội.

Cô quay đầu nhìn lại sắc trời: “Gọi bữa tối đi…”

Đa Lạc gật đầu, định đi nhưng lại dừng bước, nhìn về phía Cố Nghi.

Cố Nghi nghi hoặc: “Có chuyện gì vậy?”

Đa Lạc hồi hộp chạm hai tay vào má, ngập ngừng hỏi: “Nương nương… không để Đào Giáp tỷ tỷ đến hầu hạ bên cạnh nữa ư? Hôm nay từ lúc chuyển đến Hà Lạc điện, tỷ ấy vẫn ở ngoài kiểm kê hòm rương… Nương nương…” Cô ấy nói đến đây, giọng dần nhỏ lại, không dám nói tiếp.

Loading...