“Bình thân.”
Thấy ánh mắt hoàng đế dừng lại trên vai phải của mình, cô mặc áo đơn sắc, bên dưới lớp vải lót là từng lớp băng trắng lộ ra lờ mờ. Triệu Uyển mỉm cười: “Khiến bệ hạ phải lo lắng rồi, là do thần thiếp vô dụng, mong bệ hạ thứ tội.”
“Nàng có tội gì đâu?” Giọng hoàng đế có chút không vui: “Ngồi xuống nói chuyện đi.”
Sau khi cả hai ngồi xuống, hoàng đế hỏi kỹ về vết thương ở vai của cô ấy. Triệu Uyển lần lượt trả lời theo lời của Y chính, cuối cùng nói: “Thần thiếp đã bôi thuốc theo phương thuốc của Y chính, mấy ngày nay đã đỡ đau nhiều rồi.”
Hoàng đế liếc nhìn cô ấy, rồi chuyển ánh mắt sang Cao Quý đứng ở cửa, từ tốn nói: “Triệu phi cứ tĩnh dưỡng cho tốt, nếu Thái Y viện có phần chểnh mảng thì cứ sai người báo với Cao Quý.”
Trên mặt Triệu Uyển thoáng chút thất vọng, cô ấy gắng gượng cười, hỏi: “Bệ hạ vừa từ Thanh Châu hồi kinh, hành trình có thuận lợi không?”
Hoàng đế chỉ khẽ gật đầu, đáp: “Đã muộn rồi, Triệu phi còn đang bị thương, nên nghỉ sớm đi.”
Triệu Uyển thấy hắn đứng dậy định rời đi, bỗng cảm thấy cơn đau âm ỉ trên vai trỗi dậy.
Nỗi đau ấy khiến cô ấy không cam lòng, cô ấy đứng bật dậy và thốt lên: “Tại sao bệ hạ chẳng bao giờ nhìn thần thiếp thêm một lần? Thần thiếp có gì không tốt? Chuyện cũ không nhắc tới, nhưng ngay cả lúc nguy nan trên sông Lạc, sau khi thoát khỏi nguy hiểm, nay bệ hạ cũng không muốn nhìn thần thiếp thêm chút nào sao?”
Nghe vậy, Tiêu Diễn dừng bước, cuối cùng quay lại, nhìn cô ấy một cách cẩn thận.
“Lời này của ái phi thật kỳ lạ. Điều nàng muốn là để trẫm nhìn nàng thêm một lần thôi sao?” Trong đôi mắt phượng của hắn dường như chứa ý cười: “Những thứ nàng luôn mong cầu, chẳng lẽ trẫm vẫn chưa ban cho nàng sao?”
Ngực Triệu Uyển bỗng nghẹn lại, nhưng cô ấy biết không thể lùi bước vào lúc này. Nếu lùi thì sẽ không còn cơ hội như vậy nữa.
Cô ấy ngước mắt nhìn hắn: “Nếu từ nay về sau điều thần thiếp mong muốn chỉ là bệ hạ nhìn thêm một lần, thần thiếp nguyện từ bỏ cả tính mạng vì bệ hạ, chẳng lẽ cũng không đổi được cái nhìn này sao?”
Tiêu Diễn khẽ nhướng mày, rồi bật cười: “Vậy lúc này nàng đang làm gì? Là mong cầu sự thương xót?” Ánh mắt hắn sắc lạnh, giọng nói lại nhẹ nhàng: “Hay là… lợi dụng ân huệ để mưu cầu báo đáp?”
Triệu Uyển sững người, bất giác nhận ra trước mắt là uy thế đế vương nặng nề, sự giận dữ trước kia tưởng như không thể thấy, nay đã hiện lên rõ ràng.
“Triệu Uyển, điều trẫm sẵn lòng ban cho nàng, trẫm sẽ cho. Còn điều trẫm không muốn, dù nàng cầu xin cũng không được.”
Sắc mặt Triệu Uyển lập tức trắng bệch, cô ấy đổ sụp người ngồi lại ghế, mười ngón tay bấu chặt vào mép ghế khắc hoa.
Hoàng đế không nhìn cô ấy thêm lần nào nữa, quay người rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-225-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
*
Một đêm trôi qua, vì là cuối xuân nên trời sáng sớm hơn đôi chút.
Mê Truyện Dịch
Đêm qua Cố Nghi ngủ rất ngon, dù sao đây cũng là Hà Lạc điện quen thuộc, không có chuyện muộn phiền vì lạ giường.
Ánh sáng bên ngoài xuyên qua lớp lụa mỏng trắng chiếu vào, báo hiệu một ngày đẹp trời.
Cố Nghi gọi Đa Lạc vào, sau khi sửa soạn xong thì đã qua nửa giờ Thìn.
Cô sai người sang Kiêm Hà điện hỏi xem hôm nay Triệu phi nương nương có thể tiếp khách không, nhưng cung nhân trở về báo rằng Triệu phi nương nương không được khỏe, hôm nay không gặp khách.
Cố Nghi thấy nhẹ nhõm, vui vẻ dùng bữa sáng.
Từ khi được phong lên tần vị, rõ ràng chế độ đãi ngộ của cô đã tốt hơn, các món ăn trên bàn cũng nhiều hơn.
Đa Lạc làm cho cô một chiếc bánh cuốn, bên trong kẹp thịt, trứng và rau: “Loại bánh cuốn này hồi nhỏ nô tì cũng từng ăn ở Đan Thát. Người dân ở đó đều thích ăn bánh cuốn vào bữa sáng, thường kẹp thêm phô mai, vào lễ Tết trong nhà còn g.i.ế.c thị cừu, lúc cuốn bánh sẽ kẹp thêm thịt cừu nữa.”
Cố Nghi cầm lấy bánh cuốn, tò mò hỏi: “Đan Thát cách kinh thành bao xa?”
Đa Lạc nhớ lại rồi đáp: “Từ kinh thành đi đến chợ trà ngựa ở biên giới Điệt Thành, cũng mất khoảng ba, bốn tháng.”
Thật sự không xa…
Cố Nghi cắn một miếng bánh.
Đa Lạc lại mỉm cười: “Nhưng hồi nhỏ nô tì nghe kể chuyện về hoàng đế Trung Tông Đại Mạc, rằng ngài từng phi ngựa hết tốc lực, chỉ mất hai tháng rưỡi từ Điệt Thành về tới kinh thành.” Nói xong, cô ấy nhận ra có vẻ mình không nên nhắc chuyện này, bèn lè lưỡi với Cố Nghi.
Hoàng đế Trung Tông Đại Mạc chính là Tiêu Quắc, cha của Tiêu Hoành, Tiêu Diễn và Tiêu Luật.
Tiêu Quắc khi làm hoàng đế, nhiều lần bắc phạt Đan Thát, cuối cùng giành chiến thắng, từ đó Đan Thát phải triều cống hàng năm. Nhưng trong một lần bắc phạt thất bại, Tiêu Quắc bị bắt làm tù binh ở Đan Thát suốt một năm, trở thành trò cười của người Đan Thát.
Cố Nghi cũng thấy chuyện này có phần buồn cười nhưng cố nhịn cười.
Đúng lúc đó, cung nhân bước vào bẩm báo: “Bẩm nương nương, người của Xưởng thủ công đã đến, đang chờ ngoài điện.”