Đào Giáp nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lăn dài trên khóe mắt, cô ấy ngẩng đầu lên để giọt lệ không rơi xuống.
Cô ấy biết lúc này có nói gì cũng vô dụng.
Mê Truyện Dịch
Cổ họng Đào Giáp nghẹn đắng, tấm lưng cứng đờ từ từ cúi xuống, cô ấy chạm trán xuống đất, quỳ lạy thật lâu về phía Hà Lạc điện, lớn tiếng thưa: “Đa tạ đại ân của nương nương, bây giờ nô tì sẽ rời đi.”
Cố Nghi ngồi bất động trong tẩm điện, chờ một lúc lâu mới quay đầu lại, thấy Đa Lạc bước vào với vẻ nhẹ nhõm, cúi người báo: “Nương nương, Đào Giáp tỷ tỷ đã đi rồi.”
Cố Nghi chỉ khẽ “Ừm” một tiếng.
Đa Lạc thấy cô cúi đầu nhìn chiếc hộp gỗ khảm hoa văn bên cạnh, liền hỏi: “Nương nương muốn cài trâm gỗ không ạ, để nô tì giúp nương nương?”
Cố Nghi khẽ cười, lắc đầu đáp: “Không cần, ngươi mang đèn nến qua đây rồi gọi dọn bữa tối lên đi.”
Đa Lạc theo lời đặt chiếc chân đèn ngọc xanh lên bàn rồi đi ra ngoài tìm người truyền lệnh chuẩn bị bữa ăn.
Trong ánh sáng chập chờn của ngọn nến, Cố Nghi lại nhìn về đôi trâm hoa mai khảm ngọc đỏ bằng gỗ mun trong hộp gấm. Gỗ mun trơn nhẵn, đầu trâm gắn ngọc quý óng ánh, nhìn kỹ dưới ánh đèn càng thêm đỏ rực như máu.
Khi cô mới được ban đôi trâm này, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Trong sách từng mô tả về một chiếc trâm hoa mai khảm ngọc đỏ bằng gỗ mun duy nhất, do chính Tề Thù tự tay cải chế, vậy mà cô lại được ban tặng một đôi trâm cực kỳ giống như vậy.
Khi đó Cố Nghi đã để ý đến đôi trâm này, nhân lúc không ai để ý, lén dùng d.a.o khắc một dấu ở đuôi của mỗi chiếc trâm. Nếu không dùng tay chạm vào mà chỉ nhìn bằng mắt thường thì không ai có thể nhận ra được.
Tuy nhiên sau khi qua đại triều hội Nguyên Đán, khi cô xem lại đôi trâm thì phát hiện một trong hai chiếc không còn dấu khắc nữa. Thay vào đó là một chiếc trâm gỗ mun có cùng màu sắc và kiểu dáng, đầu trâm gắn một viên ngọc đỏ tròn, gần như giống hệt chiếc còn lại.
Chỉ đến lúc ấy, những điều cô chưa thể hiểu trước đây mới trở nên sáng tỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-230-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Trước đó, cô đã đoán rằng Đào Giáp làm thế là vì Tiêu Hoành, nhưng Tiêu Hoành đã chết, người cũ ở Đông cung không còn ai nữa. Cô vẫn không hiểu vì sao Đào Giáp lại có thể tiếp cận cô, lại làm sao lấy được tề mẫu châu, cho đến khi nhìn thấy đôi trâm bị thay đổi, cô mới lập tức hiểu ra, quả nhiên Đào Giáp quen biết Tề Thù và tình nguyện phục vụ cô ta.
Lần trước khi ngón tay Đào Giáp bị sưng đỏ, cũng là sau vụ cháy ở Đàm Nguyên Đường, khi Tề Thù đến thăm cô ở Hà Lạc điện. Nghĩ lại thì lúc đó chắc Đào Giáp đã lấy viên tề mẫu châu này từ tay Tề Thù để giúp cô ta thoát họa.
Vì vậy Cố Nghi quyết tâm giữ Đào Giáp lại trong cung, dẫn Đa Lạc đi theo chuyến tuần du phương Nam. Cô lo rằng Đào Giáp sẽ lợi dụng thế lực của nhà họ Tề, bí mật liên lạc với Bác Cổ, làm thay đổi mạch truyện lần nữa. Nhưng trước khi rời đi, cô đã thử nói chuyện chân thành với Đào Giáp một lần, cũng là để xem liệu Đào Giáp có kịp dừng lại hay không. Cố Nghi từng nghĩ, nếu Đào Giáp thay lại chiếc trâm khi cô không có mặt ở đây thì cô sẽ bỏ qua chuyện này.
Đáng tiếc là Đào Giáp không làm vậy. Chiếc trâm gắn viên tề mẫu châu vẫn nằm yên trong hộp gấm của cô.
Theo sách miêu tả thì tề mẫu châu là loại độc dược, nhưng phải đủ liều lượng mới có thể g.i.ế.c người. Nếu liều lượng không đủ thì nạn nhân chỉ rơi vào trạng thái hôn mê. Trong tề mẫu châu có chứa ngải cứu, nếu người nào chạm phải sẽ gây sưng đỏ và ngứa rát.
Cố Nghi đoán đây có thể là một dạng phản ứng dị ứng.
Trong sách, chiếc trâm tề mẫu châu này là do chính Tề Thù trao cho Triệu Uyển.
Triệu Uyển bị Tề Thù mê hoặc, tưởng rằng cái c.h.ế.t của Triệu Kiệt có liên quan đến Tiêu Diễn và Tiêu Diễn sẽ không thực sự giúp nhà họ Triệu lật lại vụ án, nên cô ấy quyết định tự báo thù. Triệu Uyển đã hòa độc từ đầu trâm vào trà rồi dâng lên cho Tiêu Diễn. Nhưng vì liều lượng không đủ nên Tiêu Diễn không chết.
Hơn nữa Tiêu Diễn trong sách có lẽ do cảm giác áy náy từ thuở nhỏ khi tặng miếng ngọc bội kia, nên dù sớm nhận ra điều bất thường vẫn uống cạn chén trà Triệu Uyển đưa.
Sau đó hai người giãi bày tấm lòng, Triệu Uyển bỗng chốc tỉnh ngộ, nhận ra tình cảm sâu đậm của Tiêu Diễn, từ đó mối quan hệ của họ lại tiến thêm một bước. Sau chuyến tuần du phương Nam, Triệu Uyển từ Uyển tần được tấn phong thành Uyển phi.
Cố Nghi thầm thở dài một hơi, vào lúc này, cô lại không dám tùy tiện đưa cây trâm gỗ này cho Triệu Uyển.
Thứ nhất, cây trâm này thực sự có độc. Thứ hai, cô mơ hồ cảm thấy rằng nếu Triệu Uyển thực sự nghe lời xúi giục của Tề Thù mà đầu độc Tiêu Diễn thì rất có thể Triệu Uyển sẽ chẳng kịp tỉnh ngộ mà sẽ sớm bị trừng phạt…