Cô ngồi nghiêm chỉnh trước gương chải tóc, do dự một lúc lâu nhưng không mở hộp trang sức trên bàn trang điểm ra.
Ánh mặt trời ban trưa chiếu rọi lên bức tường đỏ, Cao Quý công công bưng tấu chương từ tiền điện dọc theo bóng râm nhỏ sát bờ tường đi vào, thời tiết ngày càng nóng hơn.
Khi ông ta bước vào Thiên Lộc các, thấy hoàng đế không cầm bút, như đang xuất thần.
Cao Quý công công thầm cười, hôm nay tâm trạng hoàng đế cực tốt! Lúc thượng triều sớm ông ta đã nhận ra điều này, mặc dù lúc các đại thần dâng biểu, hoàng đế vẫn ngồi yên trên ngai vàng, nhưng thỉnh thoảng lại thất thần.
Cao Quý công công nhẹ nhàng đặt tấu chương lên kệ bên cạnh, định xoay người rời khỏi điện thì bị hoàng đế gọi lại.
“Ngươi… đến Ti chế ti tìm vài quyển sách tranh.”
Cao Quý công công mỉm cười hỏi: “Hoàng thượng muốn xem quy chế gì, kiểu sách tranh nào? Là tranh thêu sao?” Ông ta đảo mắt: “Hay là cổ phục?”
Hoàng đế liếc nhìn ông ta: “Tìm vài kiểu tranh thêu cổ, sinh động, có hình hài ngây thơ của trẻ nhỏ.”
Cao Quý công công cố nhịn cười, cúi đầu cung kính đáp: “Lão nô sẽ đi làm ngay!”
Trời đất ơi!
Cao Quý công công mang theo tâm trạng phấn khởi bước nhanh ra khỏi Thiên Lộc các. Chuyện này vẫn còn sớm, nên giấu không nên để lộ, ông ta phải lặng lẽ mà làm, tuyệt đối không được phô trương.
Vừa đi chưa được mấy bước, ông ta liền thấy một cung nữ mặc áo xanh bước tới, nhìn kỹ thì ra là Ngọc Hồ bên cạnh Thục phi ở Thái Vi điện.
Chuyện này mới lạ đây.
Mê Truyện Dịch
Cao Quý công công không khỏi dừng chân, Ngọc Hồ cúi người hành lễ: “Thỉnh an công công, nương nương sai nô tì đến truyền lời, nói rằng tối nay đã chuẩn bị tiệc, mời bệ hạ đến thưởng thức.”
Chuyện này càng mới lạ hơn nữa.
Cao Quý công công thản nhiên gật đầu: “Biết rồi, lời của nương nương, ta nhất định chuyển đạt, ngươi cứ về trước đi.”
Đợi Ngọc Hồ đi xa, Cao Quý công công liền đi làm chuyện quan trọng hàng đầu trong lòng, nửa canh giờ sau mới quay lại Thiên Lộc các, báo lại việc Thục phi mở tiệc cho hoàng đế.
Tề Thù.
Tiêu Diễn mỉm cười: “Tốt lắm.” Vốn dĩ hắn cũng định đi tìm cô ta.
Cao Quý công công trong lòng kinh ngạc, mơ hồ cảm thấy chuyện này có điều khác thường.
“Lão nô sẽ sai người báo trước cho Thục phi nương nương.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-233-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Cung nhân ở Thái Vi điện vừa nghe tin báo liền hối hả bận rộn chuẩn bị thức ăn, thắp đèn, xông hương, vô cùng cẩn thận, sợ rằng không đủ chu đáo tận tình.
Ngọc Hồ đã âm thầm quan sát nhiều năm, hôm nay cuối cùng cũng thấy được trời quang mây tạnh. Cô ấy vừa cài trâm lên mái tóc của Thục phi, vừa cười tươi nói: “Nương nương cuối cùng cũng thông suốt rồi, cứ mãi không gặp được hoàng thượng thì cũng không ổn. Nương nương sinh ra xinh đẹp như vậy, gia thế tốt, lại có tài đức. Trong cung này ai so được với nương nương chứ? Tối nay nhân dịp mở tiệc, nương nương cứ trò chuyện với hoàng thượng nhiều một chút, sớm biết như vậy thì nào còn có Triệu phi nương nương ở Kiêm Hà điện gì đó chứ.”
Tề Thù nhìn bản thân trang điểm đậm trong gương đồng, trong lòng chỉ toàn sự chán ghét.
“Được rồi, không cần trang điểm thêm nữa.” Cô ta phất tay.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, đám cung nữ đều chờ đợi. Nhưng mãi đến khi giờ Tuất trôi qua một nửa, hoàng đế mới đến Thái Vi điện.
Thục phi bước ra cửa điện, cúi người hành lễ: “Thần thiếp tham kiến bệ hạ.”
Ánh mắt Tiêu Diễn lướt qua khuôn mặt cô ta: “Ái phi, miễn lễ.”
Thục phi khẽ mỉm cười: “Đa tạ bệ hạ.” Rồi mới ngẩng đầu nhìn vị đế vương trước mặt.
Tiêu Diễn mặc hoàng bào màu đen tay hẹp với cổ áo tròn, trước n.g.ự.c thêu rồng vàng cuộn mình uy nghiêm, đầu đội mũ đen.
Diện mạo hắn giống người xưa, nhưng lại không phải là người xưa.
Phong thái của Tiêu Hoành là thanh tao cao quý, nụ cười như ánh trăng sáng, tựa quân tử ôn nhuận như ngọc. Nhưng Tiêu Diễn vì đã lâu sống nơi quân doanh, dù diện mạo có vài nét tương đồng nhưng ánh mắt lại sắc lạnh, trên mình đầy khí thế sát phạt.
Ánh mắt của Tề Thù dừng lại ở vết sẹo bên tóc mai của hắn, cơn giận trong lòng lại cuộn trào.
Tiêu Diễn thấy sắc mặt cô ta, thẳng bước vào trong điện, vén áo ngồi xuống.
Tề Thù xoay người, mỉm cười khẽ nói: “Đêm nay tiệc rượu được dọn ở ngoài sân, bệ hạ theo thần thiếp ra đó được không?”
“Ái phi cứ ngồi đi, lâu rồi không gặp, trẫm muốn nói vài lời với nàng.”
Tề Thù ngồi xuống.
“Ngày mai nàng tự xin được rời cung đi.”
Tề Thù lập tức nhìn về phía Tiêu Diễn, trong mắt lóe lên tia sáng, rồi cười nhạt nói: “Bệ hạ nói đùa gì vậy? Dọa thần thiếp giật mình.”
Tiêu Diễn nhấc chén trà trên bàn, cúi mắt nhìn, men xanh óng ánh, nước sóng sánh nhưng không hề uống: “Tề Thù, chẳng lẽ nàng không muốn rời cung? Đã hai năm rồi, nàng hận trẫm như vậy mà không thấy mệt sao?”
Sự ngầm hiểu trước đó lập tức tan biến.
Tề Thù bật cười khẽ: “Bệ hạ nóng lòng rồi sao? Lần này có phải thần thiếp đoán đúng rồi chăng? Cuối cùng bệ hạ đã cảm thấy sợ rồi à?”