Tiêu Diễn đặt chén trà xuống, chăm chú quan sát dung mạo của Tề Thù, trong mắt cô ta toàn là vẻ oán hận không thể kiềm chế.
“Còn nàng? Bây giờ nàng đã không còn là A Thù của Tề gia năm xưa nữa rồi, rời khỏi cung đi, có lẽ nàng mới tìm được sự giải thoát.”
“Giải thoát?” Tề Thù lắc đầu: “Thần thiếp không muốn giải thoát… thần thiếp đã bị Tề gia đưa vào cung, sẽ không tự xin rời cung đâu.”
“Tề Thù, rốt cuộc là Tề gia đưa nàng vào cung hay chính nàng tự tiến mình vào cung, trong lòng nàng rõ ràng hơn ai hết.”
Tề Thù vừa định nói, lại nghe Tiêu Diễn tiếp tục: “Nàng tỏ vẻ nhẫn nhịn chịu đựng như vậy là vì ai? Nàng và ta đều hiểu rõ.” Tiêu Diễn cười khinh thường, ánh mắt càng thêm sâu thẳm: “Nhưng nàng có từng nghĩ rằng, nàng tự đan mình vào kén này, liệu có phải quá… tự mình đa tình quá rồi không?”
Lời lẽ sắc bén như dao, từng nhát cứa vào nỗi đau trong lòng Tề Thù mà cô ta không muốn nhắc tới. Cô ta làm sao không biết, dù Tiêu Hoành có tốt đến đâu, dù y đã hứa sẽ cưới cô ta làm thái tử phi nhưng y cũng không yêu cô ta.
Nỗi căm hận trong lòng Tề Thù cuồn cuộn, không thể kìm nén được nữa.
Cô ta cười lớn vài tiếng, lạnh lùng nói: “Ta không rời cung, chẳng lẽ ngươi có thể g.i.ế.c ta sao? Dù có g.i.ế.c ta, Tề gia chẳng lẽ không thể đưa thêm một người vào à? Tiêu Diễn, ngươi muốn thứ gì, Tề gia sẽ không để ngươi có được thứ đó. Ngai vàng và hoàng vị, đến cuối cùng ngươi cũng chỉ là một kẻ đáng thương luôn sống trong cảnh như đi trên băng mỏng mà thôi!”
Đám cung nữ trong Thải Vi điện đã được Cao Quý công công gọi ra ngoài từ lâu, nhưng giọng nói sắc bén của Thục phi vẫn loáng thoáng vọng qua cửa sổ.
Mọi người cúi đầu đứng bên ngoài điện, nín thở không dám thở mạnh.
Cao Quý công công nhíu mày, phất tay, mọi người liền lui ra ngoài hành lang của điện bên cạnh.
Ông ta quay đầu nhìn cánh cửa điện đóng chặt, lúc này mới để ý đến mấy chậu hoa cá vàng tinh tế được đám cung nữ đặt bên ngoài. Những nụ hoa hơi hé nở, sắc đỏ cam đan xen, dưới ánh đèn lại trông vô cùng thê lương.
Mê Truyện Dịch
Bên trong Thải Vi điện lại trở nên tĩnh lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-234-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Tiêu Diễn nhìn Tề Thù, thấy gương mặt cô ta đỏ lên vì tức giận, hắn ung dung nói: “Trẫm không g.i.ế.c nàng là muốn giữ lại chút mặt mũi cho nhà họ Tề. Hơn nữa, từ khi nàng vào cung đến nay, cũng không phải là hoàn toàn vô dụng. Liễu thị hận nàng, Vương thị sợ nàng, nàng mưu quyền trong hậu cung, rõ ràng là đã giúp trẫm loại trừ không ít người cũ của Tiêu Hoành… Cao Hi Viên của Thái Y viện dù c.h.ế.t cũng không tố cáo nàng… Đáng tiếc Lưu Thái phi đã may mắn sống sót, vì Thận Vương mà sẵn sàng đối chứng với nàng trước công đường. Đến lúc đó, nàng nghĩ nhà họ Tề còn có thể bảo vệ nàng sao?”
Tề Thù hít sâu một hơi, giận dữ nói: “Ngươi tha cho tội c.h.ế.t cho Thận Vương, đổi lại được tiếng thơm là vị vua nhân từ trong giới sĩ lâm, nhưng thiên hạ đâu biết rằng ngươi vẫn đa nghi tính toán, âm thầm mưu mô thao túng lòng người, ngươi…”
Tiêu Diễn ngắt lời cô ta: “Trẫm có nhân từ hay không, cũng đâu cần người khác định đoạt. Trẫm đã là vua thì những kẻ khác đều là phận bề tôi. Tề Thù… nàng đã mắc kẹt trong ván cờ này quá lâu, đến mức đánh mất sự thông minh sáng suốt rồi.”
Tề Thù bị ánh mắt thương hại của hắn kích động, giận dữ ném chén trà men xanh xuống bàn. Tiếng kêu vỡ tan vang lên, mảnh vỡ rơi tung tóe trên nền.
Tiêu Diễn vẫn bình thản như cũ, lạnh lùng chứng kiến màn kịch trước mặt.
“Tề Uy đã từ quan, binh quyền không truyền đến tay Tề Sấm. Tề Hoắc cũng không còn được làm quan nữa, Tề Nhược Đường đã quá ngũ tuần, hai đứa con trai còn lại năm này qua năm khác chỉ vì được nuông chiều quá độ, nay đã thành những kẻ vô dụng.” Hắn nhìn Tề Thù: “Nhà họ Tề đã định trước kết cục thất bại, năm nay, sang năm có lẽ vẫn chưa suy sụp hoàn toàn, nhưng thời gian rồi sẽ cuốn trôi đi tất cả. Năm năm, mười năm nữa, còn đâu là nhà họ Tề nữa chứ.”
Tề Thù ngồi bệt xuống, trong đầu bất giác nhớ đến những lời Tề Nhược Đường đã nói với cô ta trước khi cô ta vào cung.
“Tiêu Diễn là người không vướng bận gì, ý chí kiên định dứt khoát, sao lại không ngông cuồng cho được? Con phải tránh né mũi nhọn của hắn, dùng nhu mới chế được cương.”
Tề Thù tự hỏi lòng, cô ta không làm được.
Tiêu Diễn đứng lên, thấy ánh mắt đầy căm phẫn của Tề Thù nhìn hắn, hắn cười nhạt: “Tề Thù, ngày mai nàng tự nguyện xin rời cung, ít nhiều còn giữ được thể diện.”
Tề Thù căm hận hắn đến tận cùng, trong mắt cô ta chỉ còn lại cảnh tượng hỗn loạn dưới chân. Ý nghĩ lóe lên, cô ta vội nhặt lấy mảnh sứ vỡ dưới đất, mảnh sứ sắc bén đ.â.m thẳng về phía Tiêu Diễn.
Tiêu Diễn chỉ khẽ nhíu mày, xoay người tránh né.