“Thế nào rồi?” Hắn hỏi.
Ảnh vệ bên phải lấy chiếc bình ngọc trắng từ trong áo ra, quỳ gối dâng lên: “Các nơi khác đều không phát hiện điều gì bất thường, chỉ duy nhất có bình này còn lại mấy viên thuốc, được giấu trong chiếc hộp đựng bảo vật ở tẩm điện.”
Tiêu Diễn chăm chú nhìn chiếc bình ngọc trắng, bước nhanh xuống bậc ngọc, cầm lấy xem, vừa mở nắp liền ngửi thấy mùi đắng quen thuộc.
“Tìm thấy trong hộp đựng bảo vật ở tẩm điện?”
Ảnh vệ nghe vậy, trong lòng thoáng giật mình, không dám ngẩng đầu, chỉ chăm chăm nhìn vạt áo hoàng bào màu vàng sáng mà đáp: “Vi thần đúng là tìm thấy bình này ở ngăn dưới cùng của hộp đựng bảo vật.”
Tiêu Diễn đổ từng viên thuốc màu đen cỡ hạt đậu vào lòng bàn tay, đây là loại thuốc do Hồ Viện phán của Thái Y viện chế riêng cho hắn trước chuyến tuần du phương Nam.
Còn lại mười một viên.
Đây mới thực là tự mình làm khổ mình.
Cổ họng Tiêu Diễn nghẹn lại, chỉ cảm thấy một nỗi đắng chát.
Sự minh mẫn còn sót lại trong đầu nhắc nhở hắn, có lẽ Cố Nghi giữ lại thuốc này mà không biết tác dụng của nó hoặc cũng có thể cô chưa dùng đến loại thuốc này.
Đáng tiếc là hắn không thể tự thuyết phục mình về khả năng đầu tiên, Cố Nghi không ngốc, cô có thể đoán ra công dụng của loại thuốc này.
Về khả năng thứ hai, ngay lúc này đây, hắn lại không có chút chắc chắn nào.
Tiêu Diễn siết chặt tay, cố kìm nén cơn kích động muốn bóp nát từng viên thuốc, rồi thả hết trở lại vào bình ngọc.
Hắn nghe thấy giọng mình chậm rãi nói: “Loại thuốc này không phải là tề mẫu châu, ngươi hãy đặt bình ngọc này trở lại chỗ cũ.”
Mê Truyện Dịch
“Vâng.” Ảnh vệ đưa tay đón lấy, nhưng hoàng đế vẫn giữ chặt không buông.
Hắn ta định ngẩng lên nhìn kỹ, bỗng cảm thấy chiếc bình ngọc lạnh lẽo rơi lại vào lòng bàn tay mình.
“Lui ra đi.”
Ảnh vệ chỉ cảm thấy một làn gió lướt qua, hoàng đế đã quay lại trên ngai vàng.
“Vi thần xin cáo lui.”
Đợi đến khi điện trống không, Tiêu Diễn cầm lấy bút, định tiếp tục phê duyệt tấu chương, nhưng ánh mắt lại vô tình lướt qua tập tranh bên cạnh mà Cao Quý công công đã đưa tới từ trước.
Hắn đã xem qua vài lần rồi.
Cao Quý quả là làm việc vô cùng kỹ lưỡng.
Tập tranh này có đủ kiểu trang phục nam nữ, kiểu tóc, thậm chí là tranh vẽ bé trai ôm cá, bé gái ôm trăng.
Tiêu Diễn không thể kìm nén thêm, vung tay làm rơi tập tranh xuống đất.
Nực cười, hắn đúng là quá nực cười.
*
Giờ Dậu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-236-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Vì hôm nay cưỡi ngựa nên Cố Nghi tắm sớm, thay bộ y phục thơm tho rồi xông hương, cảm thấy cả người thư thái.
Trong lúc đợi bữa tối, cô lấy ra tập truyện “Phong Vân Hòa Thượng” mà Tề Mỹ nhân đã gửi tặng từ lâu để đọc.
Dù đọc lần thứ hai nhưng vẫn cảm thấy kinh ngạc.
Cô đang ngồi đọc mê mẩn thì bất chợt cảm nhận có một cơn gió nhẹ lướt qua sau lưng.
Cô quay đầu lại liền thấy Tiêu Diễn không biết đã đứng phía sau ghế từ lúc nào, lặng lẽ nhìn cô với vẻ mặt vô cảm.
Cố Nghi bỏ quyển sách xuống bàn, đứng dậy nói: “Thần thiếp tham kiến bệ hạ.”
Ánh mắt Tiêu Diễn nhìn cô từ trên xuống dưới mà chẳng gợn chút cảm xúc nào.
Tim Cố Nghi khẽ giật thót, cảm giác xa lạ này khiến cô nhạy bén nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.
Cô vô thức nhìn về phía sau hắn, muốn tìm xem Cao Quý công công có thể cho cô chút gợi ý không.
Thế nhưng vào thời điểm này, Cao Quý công công vốn chưa từng vắng mặt lại không thấy đâu.
Cố Nghi thu hồi ánh mắt, cẩn thận nhìn vào mắt Tiêu Diễn, thấy trong mắt hắn thật sự không hề có chút vui vẻ nào.
Cô nuốt nước bọt, mỉm cười nhẹ giọng nói: “Bệ hạ, hôm nay bệ hạ đến một mình sao? Đã dùng bữa chưa? Có muốn uống trà không?”
Anh hai à, xin anh đó, cho chút gợi ý đi!
Hắn lại tránh ánh mắt cô, dời ánh nhìn xuống mái tóc dài vẫn còn hơi ẩm, vươn tay quấn một lọn tóc quanh ngón tay.
“Tóc nàng vẫn còn ướt, để trẫm lau giúp nàng.”
Cố Nghi giật mình.
Anh hai à, chúng ta có thể có chút chuyển biến được không?
“Bệ hạ, chờ một lát. Thần thiếp đi lấy khăn lụa.”
Cô xoay người, nhanh chóng lấy khăn lụa bên cạnh bồn tắm sau tấm bình phong đưa cho Tiêu Diễn.
“Nàng ngồi xuống đi.” Hắn nói.
Cố Nghi ngoan ngoãn ngồi xuống, Tiêu Diễn đứng sau ghế cô, cẩn thận lau tóc cho nàng, động tác có thể nói là rất nhẹ nhàng.
Tim Cố Nghi đập loạn xạ, không tài nào ổn định được.
Tiêu Diễn khi mỉa mai, cô đã gặp rồi; Tiêu Diễn khi lạnh lùng, cô cũng đã thấy luôn rồi.
Nhưng Tiêu Diễn hôm nay rõ ràng đang giận nhưng lại không phát tác.
Cố Nghi không khỏi thấp thỏm bất an, chẳng lẽ hắn định âm thầm tích tụ để rồi bùng nổ một trận lớn luôn hay sao…
Ánh sáng trên bầu trời vẫn còn le lói, Đa Lạc mang đồ ăn trở về, thò đầu vào nhìn thì thấy hoàng đế đang ở trong tẩm điện, bèn khẽ dặn đám cung nhân chỉ cần đặt hộp thức ăn lại rồi rời đi. Cao Quý công công đã dạy rằng mỗi khi nương nương và hoàng thượng ở cùng nhau, cung nhân phải rút lui càng xa càng tốt.