Tiêu Diễn: “Bình thân.”
Cung nhân lần lượt đi vào, dọn bàn và bát đĩa lên.
Cố Nghi nhìn thấy Tiêu Diễn vén áo bào ngồi xuống, theo quy định trong cung, cô thân là Mỹ nhân, cấp bậc không cao, chỉ có thể đứng sang một bên làm một cô gái nở nụ cười giả tạo.
Tiêu Diễn nhấc đũa lên, nhìn thấy cô ngơ ngác đứng bên cạnh, chớp chớp đôi mắt tròn xoe, trên môi nở nụ cười giả tạo.
Cố Mỹ nhân này không biết tranh giành sự sủng ái thì thôi đi, thậm chí còn không biết cách phục vụ. “Nàng… ngồi xuống đi.”
Cố Nghi nghe vậy thì kinh ngạc nhìn Tiêu Diễn, lập tức cúi người nói: “Tạ ơn đức của bệ hạ.”
Quả nhiên, Tiêu Diễn nhìn thấy cô lật đật ngồi xuống, cầm đũa tre lên, đón lấy ánh mắt của hắn, sau đó gắp một miếng da vịt giòn vào trong bát hắn: “Bệ hạ nếm thử xem, mùa hè ăn vào rất sảng khoái.” Nói xong cũng gặp cho mình một miếng.
Tiêu Diễn hoàn toàn mất bình tĩnh, Cố Mỹ nhân này liên tục gửi vàng bạc cho Cao Quý để tranh giành sự sủng ái, nhưng cuối cùng lại… tự nhiên thế này…
Đúng là kém cỏi.
Mê Truyện Dịch
Hắn cười thầm, mặc kệ cô.
Cố Nghi ăn được mấy đũa, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy Tiêu Diễn đang cầm chén lên, mọi ánh mắt cử chỉ đều rất thanh cao.
Cô không dám ăn quá nhiều, nhưng lại không dám dừng đũa trước khi Tiêu Diễn làm vậy, vì thế cô gắp đĩa rau xanh nhỏ trước mặt.
Đợi đến khi bữa ăn yên tĩnh trôi qua, cung nhân lần lượt lui ra bên ngoài điện.
Khó khăn lắm mới đợi được hoàng đế tới, Cố Nghi ngoan ngoãn chủ động hầu hạ hắn thay quần áo, đầu tiên là cởi thắt lưng bằng ngọc ra, sau đó mũ đội đầu, cô cũng không quên nịnh nọt: “Hoàng thượng mặt nhỏ, đội chiếc mũ đội đầu này trông rất đẹp, nếu mặt mập mà đội sẽ không đẹp đâu!”
Tiêu Diễn: …
Cung nhân đã chuẩn bị sẵn lược răng cưa ở trên bệ, Cố Nghi cầm lược nói: “Búi tóc của bệ hạ bị lỏng, thần thiếp giúp bệ hạ buộc lại.”
Tiêu Diễn hơi sửng sốt: “Không cần, chỉ cần cởi búi tóc ra, dùng dây buộc lại là được.”
Cố Nghi làm theo, vừa chải tóc vừa thầm thở dài, tóc Tiêu Diễn thật đẹp, đen bóng lại mềm mại như lông chó.
Tiêu Diễn nhắm mắt nghỉ ngơi, chú ý đến động tác nhẹ nhàng phía sau.
Ngày thường hầu hết người phục vụ thân cận của hắn đều là thái giám, nói đến trong hậu cung cũng chưa có phi tần nào chải tóc cho hắn.
Trong ký ức của hắn, dường như chỉ khi hắn còn nhỏ thì mới có nữ tử chải tóc cho hắn.
Tiêu Diễn nghĩ tới đây liền cau mày, lạnh lùng nói: “Dừng tay.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-24-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Cố Nghi không biết tại sao: “Thần thiếp khiến bệ hạ thấy đau à?” Nhưng đã buộc lại xong rồi mà.
Tiêu Diễn không trả lời, lật mấy tập tấu chương trên bàn ra.
Cố Nghi hiểu đây là dấu hiệu cho thấy cô có thể lui xuống rồi.
Cô di chuyển ra phía sau bức bình phong, để án thư lại cho Tiêu Diễn, tự mình ngồi trên chiếc giường thấp chơi cờ.
Lúc cô buồn chán đã vẽ cờ đại phú hào [1], một người đóng hai vai cũng có thể chơi được.
Xúc xắc mà Đào Giáp tìm cho cô là xúc xắc bằng ngọc, lúc ném thì phát ra âm thanh lộc cộc, cảm giác cầm trên tay rất dễ chịu.
Tiêu Diễn đang đọc tấu chương, thỉnh thoảng lại nghe thấy những tiếng lộc cộc.
Hắn hít một hơi thật sâu, xoa ấn đường.
Hắn đứng dậy để xem Cố Mỹ nhân này đang muốn giở trò bí ẩn gì!
Hắn đi qua bức bình phong, nhìn Cố Nghi đang nằm trên chiếc giường mềm mại, một tay chống cằm, ném xúc xắc lên một tờ giấy Tuyên vẽ đầy hình thù kỳ quái như bùa chú.
Đôi xúc xắc ngọc bích rơi xuống đĩa sứ, phát ra âm thanh lộc cộc.
“Nàng đang làm gì thế?”
Cố Nghi quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Diễn đứng bên cạnh bức bình phong nhíu mày lại, cô lập tức ngồi dậy, nở nụ cười nịnh nọt: “Đây là cờ đại phú hào. Bệ hạ muốn chơi không?”
Cờ đại phú hào?
Tiêu Diễn tiến lại một bước, nhìn thấy trên giấy Tuyên có hai viên hoa điền [2], một viên bạc và một viên vàng. Trên giấy Tuyên vẽ một đường tròn, mỗi ô được ngăn cách nhau, dường như là vẽ các trạm quán lầu các khác nhau.
Bên cạnh tay cô là một xấp giấy Tuyên được cắt thành hình vuông, bên trên viết năm mươi, một trăm, vân vân.
“Cờ đại phú hào này chơi thế nào?”
Cố Nghi thấy hắn lúng túng, ánh mắt rõ ràng muốn chơi nhưng lại ra vẻ nghiêm túc, nên có lòng giải thích: “Bệ hạ cầm một viên, thần thiếp cầm một viên, sau đó tung xúc xắc rồi đi theo số trên đó, đi qua chỗ nào thì có thể mua địa điểm đó. Nếu sau này thần thiếp đi vào chỗ bệ hạ đã mua thì phải trả tiền thuê. Ai tiêu hết tiền trước thì người đó sẽ thua.”
Là dạng cờ mua bán và cho thuê. Tiêu Diễn ngồi xuống giường: “Vậy trẫm sẽ chơi với nàng.”
Cố Nghi vui vẻ nói: “Vâng, vậy bệ hạ cầm vàng, thần thiếp cầm bạc, mỗi người bắt đầu với năm trăm lượng.”
Tiêu Diễn ném xúc xắc trước, đi tới một hình vuông, hình như trên đó vẽ một quả cam?