Cố Nghi âm thầm thở dài, lúc này cũng chẳng kịp nghĩ sâu hơn về tâm trạng kỳ lạ của Tiêu Diễn.
Nếu bây giờ nữ chính thực sự mất mạng, e rằng cô cũng phải chịu chung số phận, nhưng Tiêu Diễn đã đến, có lẽ mọi chuyện sẽ có chuyển biến.
Trong Kiêm Hà điện, ngay khi vừa vào điện, Tiêu Diễn đã ra lệnh cho cung nhân thu dọn toàn bộ vật dụng để kiểm tra, ngoài Triệu Uyển, cả bốn mươi chín người còn lại đều được triệu tập trước cửa chính điện. Cung nhân của Cung chính ti tiến hành khám xét từng ngóc ngách trong điện.
Triệu Uyển nằm trong tẩm điện, nghe thấy động tĩnh định đứng dậy, ngước lên lại thấy Cao Quý công công đứng ngoài điện, cất giọng khuyên nhủ: “Nương nương đừng lo, bệ hạ căn dặn nương nương hãy an tâm nghỉ ngơi, không cần phải ra ngoài.”
Cô ấy đành phải bình tĩnh lại, khẽ cắn môi, cuối cùng không động đậy nữa.
Mãi đến hai canh giờ sau, bóng nắng ngoài điện đã nghiêng dần, nến trong điện đều được dập tắt, cánh cửa điện mở rộng đón những tia sáng cuối cùng của ban ngày.
Nữ quan áo xanh của Cung chính ti bước nhanh vào điện, quỳ xuống bẩm báo: “Khởi bẩm bệ hạ, thần phụ phát hiện trong phòng của cung nữ cấp một – Tố Tuyết có một chiếc khăn lụa dính tro hương, dù đã ngâm trong chậu nước nhưng trên khăn vẫn còn dấu vết xanh đen. Thần phụ đã đưa choY chính kiểm tra, có vẻ… có vẻ là hương trúc khê.”
Tiêu Diễn chống khuỷu tay lên bàn rồi chống cằm, cười khẽ m
ột tiếng: “Hương Trúc Khê? Lâu rồi trẫm chưa nghe đến tên này, có chút hoài niệm. Người đâu, đưa cô ta lên đây, trẫm muốn hỏi thử.”
Tố Tuyết đã đoán rằng hôm nay hoàng đế sẽ đến, nhưng không ngờ hắn lại đến nhanh như vậy.
Cô ta bị hai cung nhân kẹp hai bên, quỳ trước điện.
Mê Truyện Dịch
Hoàng đế ngồi trong bóng tối mờ mờ, như đang cúi xuống nhìn cô ta.
Tố Tuyết cảm thấy lạnh sống lưng, phủ phục xuống đất: “Nô tì bị oan! Xin bệ hạ minh giám!”
“Ngươi lấy được hương này từ đâu?” Giọng hắn nghe như thể không hề gợn sóng.
Tố Tuyết dập đầu mạnh: “Nô tì bị oan! Xin bệ hạ minh giám!”
“Hôm nay trẫm đã đợi đủ lâu rồi, không còn kiên nhẫn nữa. Ngươi không nói thì thôi vậy.”
Hai cung nhân tiến lên định kéo cô ta ra khỏi điện, Tố Tuyết vùng vẫy kịch liệt, đạp mạnh chân, thoát khỏi vòng tay của hai người kia, nhào tới trước, hét lớn: “Là Nhu tần, là Nhu tần nương nương!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-244-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
“Ăn nói hàm hồ.” Tiêu Diễn thả tay xuống, đứng dậy nói.
Tố Tuyết thấy hoàng đế đi đến trước mặt mình, trên áo bào là hình rồng năm móng trông rất hung tợn. Cô ta liều mình ngẩng đầu lên, mới thấy dung mạo của hoàng đế cũng dần dần hiện rõ ra từ trong bóng tối. Dưới đôi lông mày đen nhánh, hai mắt chỉ lạnh lùng nhìn xuống cô ta, trong ánh mắt còn phảng phất sự giễu cợt.
Tố Tuyết liên tục dập đầu mấy cái: “Bệ hạ minh giám, bệ hạ minh giám! Chính là Đào Giáp bên cạnh Nhu tần đã đưa hương Trúc Khê cho nô tì!”
“Đào Giáp? Đào Giáp đã rời cung, ngươi cho rằng ta không thể nào xác minh được sao? Hay là ngươi muốn nói rằng Đào Giáp rời cung là do Nhu tần sợ việc này bị lộ nên mới đuổi cô ta đi?”
Tố Tuyết bị nói trúng, da đầu lập tức tê dại, một giọt mồ hôi lạnh chảy từ trán xuống, cô ta cúi sát đất: “Nô tì tuyệt đối không có nửa câu giả dối!”
Tiêu Diễn không nhịn được bật cười: “Hương Trúc Khê là thứ cấm trong cung, ngửi phải sẽ bệnh lâu không khỏi, trong hậu cung số người có loại hương này chỉ đếm trên đầu ngón tay.”
Tố Tuyết cúi đầu không nói, bên tai chỉ nghe thấy hắn nói: “Trẫm hỏi ngươi một lần nữa, là ai đưa ngươi loại hương này? Đoan phi, Kính phi, Liễu tần, Vương Tiệp dư, Cung Tiệp dư…”
Tố Tuyết cố kìm nén thân thể run rẩy, chỉ cắn chặt răng.
“Người này hứa hẹn với ngươi điều gì? Vinh hoa phú quý cho cả dòng tộc hay là ơn tha chết? Hôm nay ngươi không nói cũng không sao, trẫm sẽ tự mình tra xét thân tộc bằng hữu của ngươi, hôm nay không rõ thì ngày mai cũng sẽ rõ. Hiện giờ ngươi vì người này mà giữ kín miệng, đâu biết cuối cùng cả nhà ngươi sẽ phải thay ngươi gánh tội.”
Lúc này, tia nắng cuối cùng của hoàng hôn cũng đã tắt, trong Kiêm Hà điện trở nên tối tăm. Tố Tuyết ngẩng đầu lên cũng không thấy rõ dung mạo của hoàng đế nữa, cô ta quỳ xuống đất, nhắm mắt nói: “Thật sự là Đào Giáp bên cạnh Nhu tần nương nương đã đưa cho nô tì loại hương này.”
Chỉ nghe thấy một tiếng thở dài: “Đưa người này đi, giao cho Cung Chính Ti xét xử.”
Đợi mọi người tản đi, Cao Quý công công bưng đến một chân đèn, mượn ánh sáng để nhìn kỹ sắc mặt hoàng đế, thấy hắn lại không có vẻ tức giận.
Bên tai nghe giọng hắn bình thản nói: “Theo trẫm đi thăm Triệu phi.”
Cao Quý công công đáp vâng, cầm đèn bước lùi nửa bước, tiến vào tẩm điện.
Triệu phi thấy người đến, lập tức nửa ngồi dậy: “Thỉnh an bệ hạ.”
Tiêu Diễn đi đến bên giường, ngắm nhìn sắc mặt cô ấy một hồi, mới chậm rãi nói: “Triệu phi hôm nay đã kinh sợ, nô tì của nàng đã bị đưa đến Cung Chính Ti, trẫm cũng sẽ sai người dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ ô uế trong điện, từ nay nàng hãy an tâm dưỡng bệnh.”