Triệu Uyển dường như hơi thất thần nói: “Là…Tố Tuyết sao?”
“Việc này nàng không cần bận tâm, ngày mai sẽ có người mới đến Kiêm Hà điện.”
Triệu Uyển ngẩng đầu, thấy vẻ mặt hắn vẫn như thường, dường như không hề bận tâm: “Bệ hạ có biết là do ai sai khiến Tố Tuyết không ạ?”
“Tố Tuyết không chịu nhận, trẫm cũng sẽ tra ra thôi. Nàng cứ nghỉ ngơi vài ngày, ba ti đang tra xét vụ án Triệu Kiệt, có lẽ sẽ sớm kết án.”
Triệu Uyển nghe vậy, mắt lóe lên ánh sáng, vội vàng hỏi: “Lời bệ hạ nói là thật chăng?”
Tiêu Diễn cười khẽ một tiếng: “Cớ sao lại ngạc nhiên như vậy, ái phi lấy thân làm mồi, chẳng phải chính là muốn dẫn dụ kẻ đứng sau màn hay sao? Giờ sự việc đã thành, trẫm nên chúc mừng ái phi mới phải.”
Vẻ mặt Triệu Uyển khẽ cứng lại, chờ đợi vài giây rồi bỗng bật cười: “Thần thiếp trong mắt bệ hạ chính là như thế sao?”
Tiêu Diễn lắc đầu: “Không, trẫm đã đánh giá thấp nàng, tàn nhẫn với bản thân như vậy, thật khiến trẫm nhớ đến một người…”
Triệu Uyển nghi hoặc nhìn Tiêu Diễn, nhưng hắn chỉ nói: “Hãy nghỉ ngơi cho tốt, ngày khác trẫm sẽ đến thăm nàng.”
Thấy hắn rời đi, Triệu Uyển nắm chặt chiếc chăn lụa đang phủ lên người, cảm giác may mắn và không cam lòng cùng lúc trào dâng trong lòng.
Tiêu Diễn đã sớm nhìn thấu cô ấy, nhưng vẫn để cô ấy hành động như thế, chẳng qua là thực sự không để tâm cô ấy sống hay c.h.ế.t mà thôi.
Sau giờ Tuất, Cố Nghi đã dùng xong bữa tối, vẫn cảm thấy lo lắng, định phái Đa Lạc đi tìm Cao Quý công công thăm dò tin tức thêm một lần nữa, nhưng bên ngoài điện lại truyền đến một tiếng hô vang: “Hoàng thượng giá đáo.”
Mê Truyện Dịch
Cô lập tức từ trên ghế trong phòng khách đứng dậy, nhanh chóng chạy ra ngoài điện nghênh đón.
Tiêu Diễn thấy Cố Nghi bước nhanh đến trước mặt, hành lễ: “Thỉnh an bệ hạ.”
Hắn ngẩn ra một giây: “Bình thân.”
Cố Nghi thấy hắn tâm trạng tốt, liền cười tươi nói: “Điện của thần thiếp có chuẩn bị trà lá trúc mới, bệ hạ có muốn nếm thử không ạ?”
Tiêu Diễn lúc này mới hiểu ra, không có việc gì mà lại tỏ ra ân cần.
“Nhu tần đang chờ trẫm sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-245-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Cố Nghi cười đáp: “Bệ hạ anh minh, thần thiếp ngày đêm mong nhớ bệ hạ như trông sao trời trông trăng.”
Hắn bước vào chính điện, Cao Quý công công đứng phía sau liếc nhìn Cố Nghi đầy ý tán thưởng.
Khi trà mới dâng lên, Cố Nghi bắt đầu nghĩ cách dẫn dắt câu chuyện, để tránh quá đột ngột mà có vẻ không chân thành, nhưng lại nghe Tiêu Diễn lên tiếng: “Nhu tần đây là lo lắng cho Triệu phi sao? Tâm tư bất an như thế?”
Cố Nghi tất nhiên hiểu được hàm ý châm biếm trong lời nói của hắn, liền ra tay rót thêm trà cho hắn: “Nếu đã như vậy, bệ hạ nói cho thần thiếp nghe đi, Triệu phi nương nương hôm nay trông thật đáng thương.” Thật lòng mà nói thì nếu không phải cô ấy là nữ chính, với bộ dạng bệnh tật như vậy của người bình thường thì e là đã cận kề cái c.h.ế.t rồi.
Tiêu Diễn thấy cô tỏ vẻ sốt sắng, hắn uống một ngụm trà mới chậm rãi nói: “Triệu phi không có gì đáng ngại, nô tì Tô Tuyết tự ý sử dụng hương Trúc Khê, đã bị áp giải tới Cung Chính Ti xử lý. Triệu phi an tâm dưỡng bệnh, chẳng bao lâu nữa sẽ khỏi.”
Tô Tuyết, Cố Nghi không thấy bất ngờ. Trong nguyên tác, tì nữ thân cận bên cạnh Triệu Uyển luôn trung thành tận tụy là Tú Hà, đã theo cô ấy từ lúc ở biệt cung Ô Sơn. Lần này vì không đến biệt cung Ô Sơn nên mới có Tô Tuyết bên cạnh Triệu Uyển.
“Tô Tuyết có khai nhận gì không ạ?” Cố Nghi tò mò hỏi.
Tiêu Diễn lảng tránh ánh mắt của cô, cúi nhìn chén sứ trắng trong tay: “Hôm nay không có khai gì cả.”
Cố Nghi thấy hắn lảng tránh, cảm thấy có điều kỳ lạ, không khỏi nghiêng người hỏi: “Tô Tuyết… chẳng lẽ đã chỉ điểm thần thiếp?” Thấy Tiêu Diễn không trả lời, cô lập tức nói tiếp: “Thần thiếp tuyệt đối không có, bấy lâu nay trôi qua, hôm nay thần thiếp mới lần đầu đi thăm bệnh, trước đó dù đã đến Kiêm Hà điện một lần nhưng thực sự rất ít khi qua lại!”
Tiêu Diễn liếc nhìn cô, không mấy vui vẻ nói: “Nàng có biết hương Trúc Khê thực chất là thứ gì không?”
Cố Nghi tự hỏi, đúng là không biết thật, nhưng cũng thấy bị thái độ của hắn làm cho tổn thương.
“Thần thiếp thực sự không biết gì cả.” Cô gượng cười nói.
Tiêu Diễn cười khẽ một tiếng: “Trẫm không nghi ngờ nàng, nàng không cần phải biện bạch.”
Cố Nghi thở phào nhẹ nhõm, nghe hắn nói tiếp: “Trẫm đã thấy hương Trúc Khê từ lúc tám tuổi, loại hương này không khác gì hương liệu thông thường, nhưng nếu đang bệnh, ngửi vào sẽ mất ngủ, bệnh lâu ngày khó chữa.”
Cố Nghi chăm chú nhìn hắn, thấy hắn mặt mày thản nhiên như đang nói chuyện vặt trong nhà.
Nghĩ lại thì Tiêu Diễn trước khi lên ngôi thật là hội tụ đủ đẹp, mạnh và thảm.
Cố Nghi biết hắn không muốn nói nhiều, bèn chuyển đề tài, tỏ vẻ vui đùa nói: “Nếu thật sự là thần thiếp làm, bệ hạ sẽ xử lý thế nào?”