“Không phải chuyện lớn, là Kính phi nương nương sai người nói rằng, cùng Đoan phi nương nương thân thiết nhiều năm, tình nghĩa sâu đậm, cũng muốn theo nàng ấy cùng rời cung, đến Tây Sơn tụng kinh.”
Hoàng đế không hề tỏ vẻ ngạc nhiên: “Ngày mai ngươi đi báo lại, nói rằng trẫm đồng ý.”
*
Trong Hà Lạc điện, Đa Lạc đã sắc thuốc xong theo đơn thuốc của Hồ Viện phán, mang vào tẩm điện dâng cho Cố Nghi.
Nước thuốc không đắng, tỏa ra mùi táo đậm đà.
Cố Nghi đã tắm rửa xong xuôi, uống thuốc xong lại súc miệng rồi nằm xuống giường, trong đầu cẩn thận xem lại cốt truyện một lần nữa.
Khi Tiêu Diễn vén màn lên thì thấy Cố Nghi mở mắt, đang ngẩn ngơ.
Khoảng vài giây sau, Cố Nghi mới nhận ra hắn: “Bệ hạ.”
Tiêu Diễn cởi áo khoác ngoài rồi lên giường: “Vừa rồi nàng đang nghĩ gì mà chăm chú thế?”
Cố Nghi cười khẽ: “Đang nghĩ về món đùi cừu nướng.”
Tiêu Diễn: …
Cố Nghi xoay người, quay mặt về phía hắn, thử hỏi: “Bệ hạ hôm nay bận rộn lắm sao?”
Mê Truyện Dịch
Tiêu Diễn khẽ gật đầu: “Sứ thần Đan Thát sắp tới rồi.”
Quả nhiên là vậy.
Cố Nghi chăm chú nhìn kỹ dung nhan của hắn, thấy dưới mắt hắn hơi có quầng thâm: “Bệ hạ gần đây ngủ không ngon giấc, có phải bệnh đau đầu lại tái phát không?”
Tiêu Diễn lắc đầu: “Không có, chỉ là thỉnh thoảng mơ thấy một vài giấc mơ kỳ lạ.”
“Mơ kỳ lạ? Mơ thấy gì kỳ lạ?”
Tiêu Diễn nhìn vào đôi mắt đang mở to của cô, bỗng nói: “Trẫm từng có lần mơ thấy nàng chết.”
Cố Nghi nghe vậy, tim đập thình thịch: “Chết… c.h.ế.t như thế nào?”
Tiêu Diễn nghĩ cô sợ hãi, liền giả vờ cười nhẹ nhàng như đang nói đùa: “Không biết, chỉ biết là nàng đã chết.”
Vậy thì không phải lỗ hổng gì, có lẽ chỉ là một giấc mơ bình thường.
Tiêu Diễn thấy Cố Nghi như thở phào nhẹ nhõm: “Chỉ là trong giấc mơ, trẫm rất đau lòng.”
Cố Nghi nghe vậy lòng bỗng xót xa, chớp mắt: “Bệ hạ còn mơ thấy gì nữa?”
Tiêu Diễn chần chừ đáp: “Trẫm còn… mơ thấy Triệu Uyển.”
Cố Nghi sững sờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-252-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Bực mình ghê! Lại là hướng đi này! Thà không hỏi còn hơn!
Cô “Ồ” một tiếng ngắn gọn, rồi quay người trở lại.
Tiêu Diễn ngẩng đầu thì thấy sau gáy của Cố Nghi đang hướng về phía mình.
Hắn bật cười lớn: “Nhu tần nương nương đang giận sao?”
Hắn đưa tay chạm vào vai cô, nhưng cô lại gạt tay ra.
Tiêu Diễn cười khẽ, áp người đến gần: “Nhu tần nương nương hôm nay thất vọng, trẫm suy nghĩ mãi quả là lỗi của trẫm, quyết không thể để Nhu tần nương nương thất vọng.”
Cố Nghi còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy trước n.g.ự.c lạnh buốt.
Không biết từ khi nào, dải buộc áo trên người cô đã được tháo ra.
Những nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống mái tóc cô, hương thơm lạnh của cây tùng và cây bách quen thuộc bao phủ khắp xung quanh.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng tròn đầy treo cao, ánh sáng màu trắng sữa chiếu xuống mặt đất, chăn gấm vừa ấm lên, hòa cùng với bóng đêm bao phủ.
*
Cuối tháng năm, đoàn sứ thần Đan Thát cuối cùng cũng vào cung yết kiến hoàng đế.
Đêm đó, hoàng đế mở tiệc tại ngự hoa viên để tiếp đãi sứ thần.
Trong cung đã lâu không có dịp náo nhiệt như vậy. Trong ngự hoa viên dựng một rạp nhạc, nhạc công hòa tấu. Trên đài cao làm bằng gỗ mun, rèm vàng buông xuống và chiếc ngai vàng được đặt trên đó, các cung nữ cầm ô và quạt che đứng phía sau ngai vàng. Trong vườn dựng một đài cao để biểu diễn ca múa, cây cối xung quanh được treo thêm đèn lồng, bên trong đốt nến, cả khu vườn tràn đầy đèn hoa rực rỡ, hòa quyện với ánh trăng và sắc hoa.
Chỗ ngồi của Cố Nghi cách ngai vàng không xa. Trong cung, bốn phi tần ban đầu là Đoan, Kính, Thục, Đức, người rời cung thì đã rời cung, kẻ bị giáng chức cũng đã giáng chức, người gần chỗ cô hơn chỉ còn lại Triệu Uyển. Nhìn cô ấy mặc áo choàng lụa mỏng màu nhạt, bên trong là váy sáng màu như ánh trăng, toàn thân tuy gầy gò nhưng sắc bệnh đã không còn nữa.
Triệu Uyển quay đầu liếc nhìn Cố Nghi bên cạnh, vì là mùa hè nên cô mặc một chiếc váy lụa màu sen nhạt, thêu hoa ngọc lan trắng, tay còn cầm chiếc quạt tròn, nhẹ nhàng quạt gió.
Hai người chạm mắt nhau rồi lại quay đi.
Trong vườn, bàn của Liễu tần đặt bên dưới chỗ ngồi của Cố Nghi, cách nhau vài thước. Cô ta đưa mắt quan sát tình cảnh vừa rồi của Nhu tần và Triệu phi, trong lòng không khỏi cười lạnh.
Hoàng thượng vì Triệu phi mà phạt cô ta, hiện tại triều đình lại có kẻ náo loạn muốn lập Triệu phi làm hoàng hậu.
Liễu tần bực bội uống một chén rượu, Cung Tiệp dư bên cạnh nhẹ giọng khuyên nhủ: “Liễu tần nương nương, thức ăn vẫn chưa dọn lên đủ, uống rượu khi đói e rằng sẽ hại dạ dày đấy.”
Cô ta quay đầu, bắt gặp ánh mắt tươi cười của Cung Tiệp dư.
“Tiệp dư lo chuyện của mình trước đi.”
Cung Tiệp dư cũng không giận, mỉm cười đáp: “Liễu tần nương nương nói phải.” Dứt lời, cô ta quay lại ngắm hoa dưới ánh đèn trong vườn.
Liễu tần vẫn chưa tỉnh ngộ.