Tính tình của hoàng thượng, nhìn vào tình thế hiện tại, trong cung này các cô khó lòng ở lại lâu dài, chi bằng sớm tính kế khác thì hơn.
Cố Nghi nghe thấy âm thanh, bèn liếc mắt nhìn sang, bỗng nghe tiếng nhạc từ vang lên, tiếng trống ầm ầm như sấm dậy, trong âm thanh chấn động vang dội, mấy chục nam nhân khỏe mạnh thân trên để trần, bước lên sân khấu.
Thật là mới mẻ!
Cô chăm chú nhìn kỹ, những người đàn ông vạm vỡ có phần trên cơ thể săn chắc, cơ bắp phát triển, không biết có phải là đã lén bôi dầu hay không, nhưng dưới ánh đèn, thân hình màu đồng thau lại phản chiếu ánh sáng như ngọc. Tất cả mọi người trên sân khấu đều có dáng vẻ cao lớn, tóc dài xõa xuống lưng, chỉ có hai bên tóc mai tết thành b.í.m nhỏ, giữa tóc còn gắn châu ngọc xanh lam, nét mặt ai nấy đều đậm chất mạnh mẽ.
Cố Nghi hơi nghiêng người, chăm chú theo dõi.
Điệu múa này là do người Đan Thát tiến cống.
Trên đài, điệu múa có tiết tấu nặng nề tựa như bài hát chiến đấu, nhịp trống theo động tác càng lúc càng nặng trĩu, bỗng nhiên ngừng bặt ở đỉnh cao, mấy chục tráng sĩ đồng loạt phủ phục trên đất, tư thế bái lạy.
Tiếng đàn bất chợt vang lên, từng hồi dài ai oán.
Một bóng dáng thướt tha trong tà áo lụa đỏ bước đến theo tiếng nhạc.
Người đến đầu đội những chiếc tua bằng vàng bạc, trang sức bạc trên trán giống như một vầng trăng khuyết, trên đó gắn ba viên ngọc sáng lấp lánh.
Khuôn mặt của cô ta cũng như vầng trăng khuyết trên trời, sáng ngời thanh thoát, rạng rỡ tỏa sáng. Dây chuyền bạc trên cổ cô ta theo từng điệu múa mà phát ra âm thanh leng keng trong trẻo.
Eo thon của cô ta lộ ra ngoài, như cành liễu lay động nhẹ nhàng.
Cô ta đã đến, công chúa Đa Châu đã đến!
Cố Nghi vô thức liếc về phía hoàng đế trên ngai vàng, chỉ thấy hắn khoác long bào đen thêu chỉ vàng, nửa khuôn mặt ẩn sau những sợi tua rua bằng ngọc, từ trên cao nhìn xuống cô, ánh mắt lạnh lẽo thản nhiên.
Cố Nghi: ???
Chớp mắt đã thấy Tiêu Diễn dời mắt nhìn sang vũ đài.
Cô đành theo đó mà hướng ánh mắt về phía Đa Châu.
Công chúa Đa Châu, nghĩa nữ của Đại Quân Đan Thát.
Theo như sách viết, công chúa Đa Châu thân là viên ngọc của thảo nguyên đời này, nhan sắc không kém gì viên ngọc đời trước là Đáp Chu, nhưng lại do Đại Quân Đan Thát tự mình chủ động đưa đến hòa thân với Đại Mạc.
Trong vườn, tiếng nhạc chưa dứt, Đa Châu bất chợt tiến tới trước đài, nhảy xuống rồi đi thẳng đến trước bàn của Triệu Uyển.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-253-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Cô ta đến rồi, công chúa Đa Châu đến để thi đấu vũ đạo với nữ chính!
Đa Châu dừng chân trước bàn của Triệu Uyển, khẽ cười duyên dáng: “Nghe nói ngươi là người có phẩm cấp cao nhất trong các phi tần của hoàng cung, dám cùng ta tỉ thí một trận không?”
Cố Nghi hơi nghiêng mắt, thấy sắc mặt Triệu Uyển thoáng cứng lại, sau đó khẽ lắc đầu.
Trong tình huống này, vì thể diện nên Triệu Uyển không thể thật sự thi đấu với Đa Châu.
Đa Châu cười khẽ, không dây dưa, chỉ phẩy tay một cái, tiếng nhạc đột nhiên ngừng bặt.
Giọng cô ta nửa như giận hờn: “Thật mất hứng, những lời đồn đại dọc đường về Triệu phi lại không phải như thế này.”
Đa Châu quả thật có phần khiến người khác khó chịu, Cố Nghi thấy sắc mặt Triệu Uyển trở nên u ám.
Đa Châu lập tức xoay người, bước nhẹ nhàng quay lại đài, chắp hai tay lại trước n.g.ự.c về phía hoàng đế, cúi đầu nói: “Đa Châu bái kiến hoàng thượng.”
“Bình thân.”
Đa Châu chớp mắt, ngẩng đầu nhìn vị đế vương trên cao, chậm rãi nói: “Đa Châu không ngại vạn dặm xa xôi từ Đan Thát đến đây, là để muốn gả vào hoàng tộc Đại Mạc, không biết hoàng thượng có thể tác thành cho Đa Châu không?”
Chỉ nghe thấy hoàng đế cất tiếng: “Thận Vương, ý ngươi thế nào?”
Tiêu Luật ngồi cách ngai vàng không xa, nghe tiếng gọi này liền lập tức đứng dậy cúi chào: “Hoàng huynh.”
Đa Châu theo âm thanh nhìn về phía Tiêu Luật, nhíu mày nói: “Đa Châu muốn gả cho một dũng sĩ thực sự của Đại Mạc, chứ không phải vị Thận vương này.”
Sắc mặt Tiêu Luật – người “không phải là dũng sĩ thực sự” thoáng cứng lại nhưng vẫn giữ được phong độ, quay lại mỉm cười với Đa Châu, nụ cười rạng rỡ, nhưng Đa Châu lại không thèm nhìn y thêm cái nào nữa.
Không khí trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, trong vườn tĩnh lặng như tờ.
Một nam tử trung niên hơi mập, từ chỗ của sứ đoàn Đan Thát chậm rãi bước lên phía trước, cúi người hành lễ: “Sứ thần Đan Thát Cáp Mộc Nhĩ bái kiến hoàng thượng, công chúa Đa Châu tuổi còn nhỏ, có điều thất lễ, mong hoàng thượng và Thận vương thứ lỗi.”
Ông ta mặc trường bào màu đen đậm, đầu chải kiểu tóc Đan Thát, nhưng sau gáy lại búi nửa đầu, hai bên tóc mai đã điểm bạc, thân hình mập mạp, trên mặt dường như luôn có nụ cười, nhưng giữa chân mày lại có nếp nhăn sâu.
Cáp Mộc Nhĩ.
Trong lòng Cố Nghi chấn động, ngước mắt chăm chú nhìn ông ta một lúc lâu.
Mê Truyện Dịch