Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi! - Chương 256: Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi!

Cập nhật lúc: 2025-07-04 04:12:01
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Triệu Uyển ngồi phía sau cô vừa mới ổn định chỗ ngồi, hoảng sợ kêu lên: “Người Đan Thát! Đây là cái bẫy!”

Chị hai ơi, tôi biết rồi!

Giọng hét của Triệu Uyển quá lớn, vang lên bên tai Cố Nghi khiến tai cô ù đi. Con ngựa trắng dưới chân cô bị b.ắ.n trúng bụng, cất tiếng hí dài, Cố Nghi không còn lựa chọn nào khác, nhanh chóng nhảy xuống ngựa, kéo Triệu Uyển theo rồi quay người bỏ chạy.

Một người đàn ông cao to lao tới, nhanh nhẹn tóm lấy tay áo của Cố Nghi.

Cố Nghi lập tức buông tay Triệu Uyển, còn đẩy cô ấy về phía trước.

Triệu Uyển quay lại nhìn cô với vẻ mặt bàng hoàng, sững sờ trong chốc lát, ánh mắt đầy vẻ không tin nổi.

Cô còn không chạy đi!

Chỉ trong tích tắc, Triệu Uyển cũng bị bọn người đó bắt giữ. Một tấm khăn liền bịt kín miệng và mũi của cả hai.

Trước khi ngất đi, Cố Nghi dường như nhìn thấy Đa Châu trên lưng ngựa đang cười nhạo mình.

Mê Truyện Dịch

*

Trên bãi săn, trận đấu mã cầu đã bước vào hiệp thứ hai.

Lúc này, Đại Mạc tạm dẫn trước hai quả, còn người Đan Thát đang cưỡi ngựa vẫn chưa lộ vẻ mệt mỏi. Tiêu Diễn nhìn thoáng qua chỗ ngồi của sứ đoàn Đan Thát, không biết từ lúc nào, Cáp Mộc Nhĩ ngồi dưới tấm vải bạt đã biến mất.

Chân mày hắn khẽ nhíu lại, nhưng bỗng nghe bên phía hàng rào gỗ, các nữ quyến reo hò vui mừng.

Tiêu Luật bên cạnh nhướng mày nhìn sang, cười nói: “Hình như là đại tiểu thư nhà Thượng thư bộ Binh đã giành được dải lụa đỏ.”

Tiêu Diễn theo tiếng nhìn lại, trên bãi săn ngựa lưa thưa, đa số người vẫn chưa quay về, nhưng không thấy Đa Châu đâu.

Hắn ngước nhìn lên rừng núi, dù không thấy chim chóc hoảng sợ bay tán loạn, nhưng trong lòng lại càng thêm bất an.

Tiêu Diễn chầm chậm siết chặt dây cương trong tay, quay đầu nhìn hai tên thị vệ áo đen đang ngồi trên ngựa ở rìa sân.

Hai người lập tức hiểu ý, thúc ngựa tiến đến: “Bệ hạ có gì dặn dò?”

“Hai ngươi mau đến kiểm tra đường đua ngựa.” Hắn ngừng lại một chút: “Nếu gặp Nhu tần thì lập tức đưa nàng ấy xuống đây.”

Hai người liền thúc ngựa ra đi, chuyến đi lần này kéo dài suốt nửa canh giờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-256-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]

Tiêu Diễn đứng trên sân, lòng càng thêm bất an. Cố Nghi đã tập cưỡi ngựa trong cung được mấy tháng, kỹ thuật không tệ, nhưng trong lòng hắn vẫn canh cánh một nỗi lo lắng mơ hồ.

Mặc dù trận mã cầu vẫn chưa kết thúc, Tiêu Diễn đã dùng một tay tháo dải băng đen trên trán, quay đầu ngựa đi về phía rìa sân.

Hắn thật sự không thể chờ được nữa, vừa mới cưỡi ngựa đến dưới dốc thì thấy hai tên thị vệ trước đó phi ngựa nhanh xuống, sắc mặt xanh trắng lẫn lộn.

Trong lòng hắn chợt trầm xuống, hai người trước mặt liền xuống ngựa, quỳ xuống bẩm báo: “Bẩm hoàng thượng, vi thần đã tìm quanh nhiều lần, không thấy Nhu tần nương nương trên đường mòn trong rừng. Vi thần đã đi tiếp, đến gần đỉnh núi mới phát hiện xác của hai con ngựa, nhìn dấu móng ngựa thì đó chính là ngựa được đưa từ trong cung ra hôm nay.”

“Phong tỏa rừng săn, điểm binh theo trẫm lên núi tìm kiếm. Ngoài ra lập tức trở về kinh thành, ra lệnh cho cấm quân canh giữ tất cả cửa ngõ bên ngoài Nam Uyển.” Tiêu Diễn nhắm mắt lại, ngón tay siết chặt dây cương đến mức phát ra tiếng răng rắc, chậm rãi nói thêm: “Người trong sứ đoàn Đan Thát, lần lượt thẩm vấn từng kẻ một, ai không chịu khai thì g.i.ế.c không tha.”

“Vi thần tuân chỉ.” Hai thị vệ lập tức đứng dậy, nhanh chóng nhận lệnh rời đi.

Tiêu Diễn nhìn thoáng qua khu rừng trên núi, lấy chiếc còi tre từ túi gấm bên hông ra, thổi nhẹ một tiếng.

Tai người không nghe được nhưng tai chim ưng lại nghe rất rõ.

Hắn chờ một lát, sau đó liền nghe thấy một tiếng chim ưng kêu vọng xuống từ trên cao.

Một bóng chim đen trắng dang cánh, lượn vòng trên đỉnh núi.

Cáp Mộc Nhĩ đang cưỡi ngựa, vừa từ phía bên kia của dãy núi theo hẻm núi đi ra, cũng nghe thấy tiếng chim ưng quen thuộc kêu vang trên bầu trời.

Đa Châu kinh hãi nói: “Ở đây cũng có người nuôi chim ưng ư? Liệu bọn họ có theo mùi hương tìm đến không?”

Cáp Mộc Nhĩ liếc nhìn hai người đang bị trói và ngất xỉu trên hai con ngựa bên cạnh, không ai trong số họ trông giống người nuôi chim ưng, có lẽ không có mùi hương của chim ưng.

“Không sao, chúng ta mau đi thôi, đến ngoài Nam Uyển thì đi về phía nam.”

Bọn họ sẽ không đi về phía bắc, mà sẽ vòng xuống phía nam để tránh bị truy đuổi.

*

Cố Nghi tỉnh dậy trong trạng thái miệng khô lưỡi rát, thấy mình đang nằm trong một không gian chật hẹp, bức bối. Dưới chân là tiếng bánh xe lăn đều, tấm ván gỗ xung quanh rung lắc không ngừng.

Lần đầu còn lạ, lần thứ hai thì đã quen, không cần nói cũng biết là cô lại đang ở trên xe ngựa.

Cô cử động tay chân, mới phát hiện mình đã bị trói chặt như đòn bánh tét, không thể cựa quậy.

Trong xe không có ánh sáng, lúc này đang là ban đêm, cô nằm nghiêng trên tấm ván xe, chớp mắt vài cái mới dần quen với bóng tối, nhìn rõ bóng người đối diện.

Loading...