Triệu Uyển.
Triệu Uyển thấy cô hình như đã tỉnh, liền khẽ hỏi: “Cô tỉnh rồi à?”
Cố Nghi mở miệng “A” một tiếng, nhưng giọng cô khàn đặc.
Triệu Uyển thở dài: “Cuối cùng cô cũng tỉnh lại, nếu cô không tỉnh thì ta đã nghĩ rằng cô sắp c.h.ế.t rồi.”
“Ta đã ngất rất lâu rồi sao?”
Triệu Uyển gật đầu: “Ba ngày rồi.”
Cố Nghi cảm thấy cổ họng khô rát như cháy: “Có nước không?”
Triệu Uyển lắc đầu: “Không có, nhưng lát nữa xe ngựa dừng lại, có lẽ sẽ có người tới.”
Cố Nghi nuốt nước bọt không hề tồn tại: “Bây giờ chúng ta đang ở đâu?”
Mê Truyện Dịch
Triệu Uyển vẫn lắc đầu, giọng nói đầy vẻ chán nản: “Không biết.”
Cố Nghi vì để giữ sức, liền không nói thêm gì nữa.
Theo như cốt truyện trong sách, trận chiến với Đan Thát chính là hồi kết của tuyến truyện này.
Trong nguyên tác, Triệu Uyển bị bắt tại Nam Uyển, là bị thương nặng rồi mới bị bắt. Cô ấy không kịp tháo bàn đạp, bị ngựa kéo lê mấy mét, bị đá và cây trong rừng gây thương tích. Mãi đến khi tới lãnh thổ Đan Thát, Triệu Uyển mới có thời gian hồi sức và phục hồi.
Sau sự kiện ở Nam Uyển, Tiêu Diễn lấy cớ Đan Thát không thần phục để phát binh tiến đánh phía bắc, hai quân giao chiến ngoài Điệt thành.
Chủ soái của Đan Thát là Nạp Quả đề nghị dùng Triệu Uyển làm con tin để đàm phán với Tiêu Diễn, yêu cầu hắn một mình đến gặp.
Tiêu Diễn chấp nhận lời mời, nhưng đã b.ắ.n c.h.ế.t Nạp Quả bằng một mũi tên.
Đan Thát mất chủ soái, từ đó liên tục bại trận, cuối cùng thần phục dưới chân Tiêu Diễn.
Đó chính là điểm kết thúc của cốt truyện.
Triệu Uyển thấy Cố Nghi không nói gì, nhịn một lúc lâu, cuối cùng cũng lên tiếng hỏi: “Tại sao cô lại cứu ta?”
Cố Nghi thở dài: “Muốn cứu thì cứu thôi.”
Triệu Uyển không tin nhưng cũng không nghĩ ra lý do nào khác. Trong lòng cô ấy quả thật rất mâu thuẫn, đầy sự áy náy, không cam lòng và kìm nén. Trong cả hoàng cung, người mà cô ấy không muốn mắc nợ nhất chính là Cố Nghi.
Tiếng vó ngựa dần dần ngừng lại. Tấm rèm xe bị kéo ra, Cáp Mộc Nhĩ đứng bên ngoài xe, nhìn vào bên trong thì thấy Cố Nghi đã mở mắt, cười khinh thường: “Nhu tần tỉnh rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-257-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Cố Nghi cố gắng nhìn ra ngoài, nhưng phần lớn ánh sáng lờ mờ đều bị thân hình của Cáp Mộc Nhĩ che khuất. Cô chỉ có thể thấy vài cây cao lớn, nếu lắng nghe kỹ thì dường như có thể nghe được tiếng nước chảy.
Có vẻ như họ dừng lại để cho ngựa uống nước.
Cáp Mộc Nhĩ bất ngờ cúi người, như đang kéo một bao tải, nắm lấy dây trói quanh eo của Cố Nghi, lôi cô ra gần cửa xe.
Cố Nghi định kêu lớn, nhưng lại thấy ông ta lấy túi nước bên hông ra, cho cô uống vài ngụm.
Cố Nghi tranh thủ uống thêm vài ngụm nữa, sau đó Cáp Mộc Nhĩ lại nhét vào miệng cô một miếng bánh khô cứng.
Dù bánh rất khô và cứng như đá, nhưng Cố Nghi vẫn từ tốn nhai từng miếng.
Rèm xe được kéo lại.
Thấy Cố Nghi ăn một cách bình thản không chút sợ hãi, Triệu Uyển không kìm được mà hỏi: “Chẳng lẽ cô không sợ sao?”
“Sợ.” Sau khi từ từ nuốt miếng bánh khô, cô trả lời.
Nhưng điều cô sợ hơn là cảm giác tuyệt vọng khi dù có sống sót đến tận cuối cùng của cốt truyện, nhưng vẫn không thể sống tiếp.
Nghe vậy, Triệu Uyển im lặng.
Hiện tại họ là con tin, tính mạng tạm thời chưa gặp nguy hiểm, nhưng nếu thực sự xảy ra chiến tranh thì không thể chắc chắn. Hơn nữa họ còn có tận hai người.
*
Tiêu Diễn dẫn quân tìm kiếm suốt một ngày đêm ở khu rừng Nam Uyển, lục soát từng tấc đất, cuối cùng tìm thấy dấu vết móng ngựa trong hẻm núi phía bắc của sườn núi.
Cáp Mộc Nhĩ có lẽ đã lên kế hoạch cho việc này ngay từ đầu, lấy người làm con tin, bản chất vốn khó thay đổi. Tuy nhiên việc bắt giữ cả Triệu Uyển và Cố Nghi không phải là một kế sách tốt, càng nhiều người thì càng thêm rắc rối, ông ta sẽ càng khó thoát thân.
Tiêu Diễn thực sự không thể hiểu tại sao Cáp Mộc Nhĩ lại bắt cả hai người, nhưng ngay lúc này đây hắn cảm thấy vô cùng hối hận. Phẩm cấp của Cố Nghi thấp hơn Triệu Uyển, nỗi sợ trong lòng hắn cũng từ đó mà ra. Nếu Cáp Mộc Nhĩ bị dồn đến đường cùng, vì để thoát thân, ông ta có thể sẽ loại bỏ người mà mình cho là không có giá trị.
Tiêu Diễn hiếm khi cảm thấy hối hận như vậy. Từ khi lên ngôi đến nay, hắn đã tính toán từng bước, thu hồi binh quyền, liên tục chèn ép Đan Thát, vốn dĩ muốn dùng binh lực để khiến họ thần phục hoàn toàn, một lần dứt điểm, nhưng giờ đây hắn lại thấy hối hận.
Nhưng hối hận cũng vô ích, hiện tại chỉ còn cách chiến đấu.
*
Ngày 15 tháng 6, hoàng đế thân chinh ra trận, bổ nhiệm Vu Đại và Chu Lang xuất binh tiến đánh phía bắc, tấn công Đan Thát. Trong vòng hơn một tháng, Chu Lang từ đại doanh phía Nam Đại Mạc dẫn năm vạn quân, đóng quân cách Điệt Thành trăm dặm, chờ đợi đại quân.
Đại quân Đan Thát do Đại Quân thân chinh, cùng con trai út là Nạp Quả dẫn 100.000 quân đến Điệt Thành nghênh chiến.