Cái nóng gay gắt nhất đã qua đi, nhưng Cố Nghi vẫn có thể ngửi thấy mùi mồ hôi chua chua bốc ra từ cơ thể mình. Tính ra thì cô đã mười ngày không được tắm.
Cáp Mộc Nhĩ dẫn họ phi nhanh về phía bắc, chiến lược vòng xuống phía nam ban đầu không rõ vì sao đã bị ông ta bỏ qua. Trước đó ông ta không dám đi qua thành trì, chỉ chọn đường rừng vắng vẻ, nhưng giờ đây bên ngoài xe chỉ toàn cát vàng cuộn lên, trước mắt là một vùng sa mạc mênh m.ô.n.g không thấy điểm dừng, rõ ràng họ đã tiến vào vùng đất hiếm người sinh sống ở phía Bắc Đại Mạc, Cáp Mộc Nhĩ liên tục thúc ngựa chạy suốt ngày đêm.
Xe ngựa đi quá nhanh nên vô cùng xóc nảy, nhưng Cố Nghi đã từ giai đoạn say xe không quen lúc đầu trở nên bình thản như hiện tại. Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, cô đã được rèn giũa, không còn là vị Quý nhân ngày xưa phải ngậm mơ chua mỗi khi đi xe nữa. Triệu Uyển ngồi cùng xe cũng đã nôn hết dịch đắng trong dạ dày, dù sắc mặt xanh trắng nhưng cuối cùng vẫn chịu đựng được.
Cả hai người đều toàn vẹn mà đến được phía Bắc Đại Mạc, Cố Nghi biết rằng đó là một sự may mắn.
Bọn họ càng đi như gió bão về phía bắc, xe ngựa và hành lý càng ngày càng nhẹ bớt, ngay cả nhiều vật dụng cần thiết cũng bị bỏ lại.
Nhẹ hơn một chút thì sẽ nhanh hơn một chút. Nếu trên xe giảm đi một người thì xe ngựa có thể chạy nhanh hơn.
Đáng tiếc con người không phải là đồ vật, không thể dễ dàng bỏ lại, nếu vì vậy mà để lộ dấu vết thì sẽ mất nhiều hơn được.
Khoảng nửa tháng trước, vào một đêm nọ, khi Cố Nghi giật mình tỉnh giấc, cô phát hiện ra xe ngựa đã dừng lại từ lúc nào không hay, Cáp Mộc Nhĩ đang đứng ngay bên ngoài rèm xe nhìn cô.
Trong xe và bên ngoài đều tối đen, Cố Nghi không thể nhìn rõ mặt ông ta, nhưng cô theo bản năng cảm nhận được ánh mắt của Cáp Mộc Nhĩ lúc đó đang đặt trên người mình đã nảy sinh sát ý.
Ngay lập tức, một lớp mồ hôi lạnh thấm ướt lưng cô, nhưng cô không dám cử động, cũng không dám mở miệng cầu xin.
Triệu Uyển bên cạnh đã ngủ say.
Cô mở to mắt nhìn chằm chằm vào Cáp Mộc Nhĩ, có lẽ ông ta cũng đang nhìn chằm chằm vào cô.
Có thể chỉ là trong khoảnh khắc, cũng có thể là khoảng thời gian dài như một nén nhang, Cố Nghi đã không còn nhớ rõ nữa. Nhưng Cáp Mộc Nhĩ đột nhiên buông rèm xe xuống, xe ngựa lại tiếp tục đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-258-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Cô không biết rốt cuộc vì lý do gì mà mình đã thoát được kiếp nạn. Nhưng cô nghĩ, nếu khi đó cô không giật mình tỉnh dậy thì có lẽ đã trở lại ngày 15 tháng 6 rồi.
Hoàng hôn ở phía Bắc Đại Mạc đỏ như máu, ánh lên dải cát vàng mịn như lụa, kéo dài bóng hoàng hôn, là cảnh tượng đẹp đẽ không gì có thể sánh bằng. Nhưng sau khi mặt trời lặn, gió lớn liền nổi lên. Từ phía Bắc Đại Mạc đến Điệt Thành không xa, nhưng xe ngựa băng qua sa mạc, nguồn nước rất hiếm, đi đường nhiều ngày liền cũng không thấy một cây cối nào. Dọc đường gió mạnh rít qua, những bộ xương động vật bị chôn vùi dưới cát thỉnh thoảng lại lộ ra, có cái nhỏ, có cái lớn cỡ như bộ xương của loài sói.
Ban đêm khi đi đường, Cáp Mộc Nhĩ ngẩng đầu nhìn sao trời để xác định phương hướng, thỉnh thoảng gặp cây cối liền dừng ngựa lại, đào dưới lớp cỏ dại, nếu may mắn sẽ tìm được một chút nước nông.
Đêm nay ngựa thực sự không chạy nổi nữa, Cáp Mộc Nhĩ đành phải ra lệnh cho mọi người dừng lại, đốt một đống lửa lớn trên cát để xua đuổi thú săn mồi.
Đa Châu cũng đã trở thành dáng vẻ phong trần lấm lem bụi cát trông vô cùng đáng thương, không còn là nàng công chúa nhảy múa dưới đèn trong buổi yến tiệc đêm đó nữa. Cô ta khoác một tấm lụa đỏ mỏng trên đầu, khẽ tung lên để rũ bỏ bụi cát.
Sau khi xuống ngựa, cô ta vội vã bước tới xe ngựa, thô bạo kéo tấm rèm ra nhìn vào hai người trong xe, đôi mắt đẹp hơi nheo lại.
Cố Nghi và Triệu Uyển vì ở trong xe, tuy cũng mặt mày xanh xao nhưng nhìn không đến mức nhếch nhác như Đa Châu, vẫn còn giữ được chút thể diện.
Đa Châu cầm ngọn đuốc soi vào mặt hai người, ánh mắt đầy vẻ không cam lòng. Cô ta giơ tay toan giật cây trâm gỗ trên đầu Cố Nghi: “Ta thích cái này, thuộc về ta rồi!”
Mê Truyện Dịch
Cố Nghi vốn đang dựa vào vách xe như một con cá chết, chợt thấy tay cô ta đưa về phía tóc mình thì vội vàng né tránh.
Đa Châu càng tức giận hơn: “Ngươi còn dám tránh!” Cô ta túm lấy dây trói tay Cố Nghi, kéo mạnh cô ra ngoài. Cố Nghi cúi người giãy giụa, trong lúc lôi kéo, cây trâm gỗ trên đầu cô va vào vách xe.
“Cốp” một tiếng lớn, cây trâm gãy làm đôi kêu lên tiếng răng rắc rồi rơi xuống sàn xe.
Hai người đều ngừng lại.
Cáp Mộc Nhĩ ngồi bên đống lửa, nghe thấy tiếng động thì khó chịu quát lên: “Đa Châu, đủ rồi, trở lại đây!”