Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi! - Chương 264: Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi!

Cập nhật lúc: 2025-07-04 04:12:21
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi ở Tây Sơn, Cố Nghi đã hỏi hắn: “Sau này bệ hạ có cõng Triệu Mỹ nhân lên núi không?”

Triệu Uyển dường như vẫn luôn là sự ngăn cách giữa họ.

Cố Nghi nằm trên lưng hắn, nói: “Sau này khi thần thiếp đã tóc bạc da mồi, vẫn sẽ nhớ đến ngày hôm nay, nhớ đến những chuyện mà bệ hạ đối xử tốt với thần thiếp, thần thiếp đều sẽ ghi nhớ!”

Tiêu Diễn gặp lại Cố Trường Thông ở Phủ Châu, gặp cả Chu Đình Hạc, cuối cùng nghe thấy Cố Nghi gấp gáp nói với hắn: “Thần thiếp… thần thiếp trong lòng chỉ yêu một mình bệ hạ!”

Tiêu Diễn nghĩ rằng sau đó là việc thu phục Thanh Châu, nhưng lại gặp phải mai phục của Bác Cổ tại trà trang Lê Sơn.

Hắn đứng một bên, sớm đã thấy bóng người từ bậc thềm đá lao tới.

Cố Nghi!

Lưỡi d.a.o xuyên qua n.g.ự.c Cố Nghi, toàn thân Tiêu Diễn chấn động dữ dội, nỗi sợ hãi lập tức siết chặt trái tim, hắn không dám tin nhìn Cố Nghi gục ngã, hơi thở dần tắt, cuối cùng c.h.ế.t trong vòng tay hắn.

Cố Nghi… vẫn chết…

Bác Cổ bị hành hình phân thây, nhưng rồi có ích gì đâu, đồ vật thì có thể dễ dàng thay thế, chỉ đáng tiếc người c.h.ế.t không thể thay thế thành người sống được.

Thái dương Tiêu Diễn giật liên hồi, đầu óc mơ hồ, vẫn chìm trong nỗi đau thương vô hạn.

Nhưng cảnh tượng trước mắt bỗng thay đổi, Bác Cổ bị giết, Thanh Châu được thu phục, Triệu Kiệt được minh oan, Đan Thát được dẹp yên.

Hắn đạt đến đỉnh cao quyền lực đế vương, nhưng chỉ còn một mình cô độc, Cố Nghi đã được an táng trong hoàng lăng.

Thì ra những cơn ác mộng mà hắn tưởng là mộng mị đều là quá khứ. Lần này, hắn cuối cùng đã nhìn thấy kết cục của mình.

Cây ngô đồng khô héo phân nửa, uyên ương lẻ đôi, chẳng qua cũng chỉ là một người đau khổ mà thôi.

Tiêu Diễn vốn không tin vào thần linh, nhưng nếu thực sự có thần linh, đời người như giấc mộng, kiếp trước không hỏi đến nữa, đời này chỉ mong Cố Nghi có thể thật sự sống lâu trăm tuổi, sống đến đầu bạc răng long.

Khi Cố Nghi lờ mờ tỉnh dậy, cô đang nằm úp mặt xuống, bị trói vào yên ngựa với tư thế đầu chúc xuống.

Thành thật mà nói thì m.á.u dồn lên não nên cô cảm thấy đầu óc quay cuồng và có hơi choáng.

Cô cố rướn cổ ngẩng đầu nhìn xung quanh, mới thấy Cáp Mộc Nhĩ đang ngồi bên đống lửa, xung quanh là rừng cây, nhưng cây cối không rậm rạp, chỉ là những bụi cây thấp. Con ngựa đen dưới thân cô không biết đã chạy bao lâu, vẫn còn phì phò thở hổn hển.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-264-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]

Ánh mắt Cáp Mộc Nhĩ không nhìn cô, Cố Nghi cố gắng cựa quậy trên yên ngựa. Lúc này cô vừa khát vừa đói, đầu lại đau nhức. Người thường giả c.h.ế.t nghe chừng dễ dàng, tại sao đến lượt cô lại vất vả như vậy chứ? Tiểu thuyết ngôn tình đã hại cô rồi!

Cáp Mộc Nhĩ sớm đã nhận ra động tĩnh trên lưng ngựa, ông ta nhíu mày đứng dậy khỏi đống lửa rồi tiến lại gần ngựa. Ông ta nắm dây trói quanh eo Cố Nghi, nhấc bổng cô xuống như thể bắt lấy một con thỏ.

Cố Nghi liền ngã nhào xuống đất, đầu óc choáng váng, một lúc sau mới ngồi vững lại được.

Cáp Mộc Nhĩ nhìn cô với vẻ mặt lạnh lùng, Cố Nghi thấy gương mặt ông ta đầy bụi bặm, có lẽ đã đi đường rất lâu rồi, nhưng cô không biết ông ta định đưa mình đến đâu.

Cố Nghi ngoái đầu nhìn túi nước treo trên yên ngựa với ánh mắt tội nghiệp, Cáp Mộc Nhĩ hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng cho cô uống vài ngụm nước.

Sau khi uống nước, Cố Nghi mới có sức mở miệng hỏi: “Nạp Quả c.h.ế.t rồi sao?”

Cáp Mộc Nhĩ nhíu mày, không đáp mà hỏi ngược: “Lúc đó ngươi đang tỉnh à?”

Cố Nghi nhanh chóng lắc đầu, nhưng qua phản ứng này, cô biết chắc Nạp Quả đã chết.

Cốt truyện đúng hướng rồi!

Ánh mắt Cáp Mộc Nhĩ quét qua người cô, thấy hai tay cô bị trói ra sau, cổ tay bị dây siết chặt đến mức hằn lên vết m.á.u sâu. Ông ta liền ngồi xuống, nới lỏng dây trói một chút.

Cố Nghi thấy ông ta bất ngờ đến gần, cô theo bản năng lùi lại, cổ tay vừa được nới lỏng thì Cáp Mộc Nhĩ liền đứng dậy rời đi.

Trong lòng Cố Nghi cảm thấy kỳ lạ, chợt lóe lên ý nghĩ: “Ngươi không phải định đưa ta đến Vương Đô của tộc Đan Thát đấy chứ?”

Mê Truyện Dịch

Cáp Mộc Nhĩ bật cười: “Nếu vậy thì sao?”

Cố Nghi trấn tĩnh lại, Nạp Quả đã chết, nếu Điệt Thành thất thủ, tộc Đan Thát cũng đã bại trận, ông ta đưa cô đến Vương Đô chẳng có ích gì, trừ phi định dâng cô cho vị vương tử hoặc đại vương nào đó của tộc Đan Thát.

Cáp Mộc Nhĩ cũng chẳng phải chưa từng làm chuyện này.

Cố Nghi cảnh giác nhìn ông ta, cựa quậy cổ tay nhức nhối, chuỗi ngọc đeo trên cánh tay cô không còn bị dây trói giữ chặt liền rơi xuống gần mu bàn tay, chạm vào da thịt gây cảm giác lành lạnh, khiến cô thấy vững tâm hơn.

Cô phải tìm cơ hội bỏ trốn trước khi đến Vương Đô.

Cáp Mộc Nhĩ nghỉ ngơi một lát, rồi lại kéo cô lên ngựa, đi dọc theo khu rừng. Ngựa phi rất nhanh, đi khoảng chừng thời gian một nén hương thì từ trên không vang lên tiếng chim ưng kêu lanh lảnh. Cố Nghi ngẩng đầu, thấy một con chim ưng đầu trắng lông đen trông khá quen mắt, đang sải cánh bay lượn trên bầu trời xanh.

Loading...