Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi! - Chương 275: Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi!

Cập nhật lúc: 2025-07-04 04:12:48
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cậu bé thấy cô đã tỉnh lại thì rất vui mừng, còn kể chuyện Chu Đình Hạc tặng cậu ấy lá trà nữa.

Cố Nghi gật đầu hài lòng: “Trên đường về ngươi cũng cẩn thận, đợi tình hình ổn định rồi hẵng đi.”

Vương Đô đã thất thủ, chẳng mấy chốc Đại Mạc sẽ cử người đến dẹp loạn.

Chắc hẳn lúc này Tiêu Diễn cũng đang bận đến mức không rảnh lo những chuyện khác.

Nghĩ đến đây, lòng Cố Nghi mới dần yên tâm, nhưng lại có chút cảm giác trống trải.

*

Ngay trong ngày thành Vương Đô thất thủ, Tiêu Diễn đã lập tức quay về phương Nam. Thời cuộc ở Đan Thát như thế này, hắn đoán rằng Cố Nghi nếu đã thoát thân thì nhất định sẽ quay về Đại Mạc.

Vì vậy, hắn phái một số đội quân tìm kiếm dọc theo các con đường dẫn về Đại Mạc và lệnh cho các trạm kiểm soát ở biên giới chú ý đến người có dáng vẻ giống Cố Nghi. Nếu Cố Nghi đã thoát thân trước khi Cáp Mộc Nhĩ về đến Vương Đô thì giờ này có lẽ cô đã trở lại Đại Mạc.

Lộ trình từ Đan Thát về Đại Mạc, nếu đi theo đường chính thì nên chọn Điệt Thành rồi đi về phía nam, nhưng nếu muốn nhanh hơn, có thể cưỡi ngựa băng qua Quả Thành rồi vượt Hổ Khâu, đó là con đường tắt.

Tiêu Diễn vội vã muốn quay về nên đã chọn đường tắt này, vì vậy mà hắn đã gặp người đưa thư của Chu Đình Hạc trên đường.

Nhìn dấu ấn của trà quan trên công văn, hắn nghĩ rằng chiến sự đã ảnh hưởng đến con đường giao thương của trà, không ngờ lại là tin tức Chu Đình Hạc gặp được Cố Nghi.

Trong lòng hắn vừa thấy may mắn lại vừa có chút chua xót.

Cuối cùng lại là Chu Đình Hạc.

Nhưng cảm giác may mắn vẫn nhiều hơn các cảm xúc khác. Hắn luôn lo lắng cho sự an nguy của Cố Nghi, nghĩ đến cảnh cô một mình trên thảo nguyên, cưỡi ngựa suốt đêm, hắn không sao yên lòng, nhiều đêm trằn trọc không ngủ được, sợ một ngày nào đó khi tỉnh dậy sẽ chỉ thấy t.h.i t.h.ể lạnh giá của cô.

Giờ đây biết cô đang ở Quả Thành, dù được Chu Đình Hạc chăm sóc, lòng hắn cũng vô cùng cảm kích.

*

Tiết trời dần trở lạnh, hơi thở phả ra đã đọng thành sương, nhưng Quả Thành không có vẻ lạnh lẽo. Sau chiến sự, người qua lại Quả Thành xuống phía nam Đại Mạc ngày càng đông.

Sợ dân chúng ồn ào lúc đêm khuya, cổng thành đóng lại từ giờ Tuất và trong thành cũng thiết lập giờ giới nghiêm.

Cố Nghi không ra ngoài, cô nằm dưỡng bệnh mấy ngày, tinh thần đã khá lên, nhưng áp lực ngày càng lớn, mỗi ngày trôi qua dài như cả năm.

Tiếng trống canh ba vừa vang lên trong thành, lúc này đã là ngày mười ba tháng mười.

Ánh sáng nhạt ngoài cửa sổ chiếu vào, Cố Nghi nằm trên giường trở mình, nhắm mắt ép bản thân ngủ. Không biết đã bao lâu, khi cô vừa mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ, bỗng cảm nhận một cơn gió lạnh từ sau lưng, như thể gió đêm bên ngoài thổi vào.

Cô không muốn mở mắt dậy kiểm tra cửa sổ, bèn kéo chăn trùm lên người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-275-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]

Mùi đất.

Một lúc sau, Cố Nghi ngửi thấy một mùi đất thoang thoảng, quen thuộc như mùi bụi đất trên thảo nguyên.

Gió nào mà lớn vậy không biết, thổi cả đất cát vào phòng.

Cố Nghi “chậc” một tiếng, khó chịu trở mình, định xem cửa sổ có phải bị gió thổi mở không, nhưng lại bất ngờ nhìn thấy trước giường mình có một bóng đen cao gầy, bóng dài lờ mờ kéo dài dưới ánh trăng.

“Nương…”

Chữ “nương” chưa kịp thoát khỏi miệng, cô đã bị một bàn tay lạnh lẽo che kín.

“Khanh khanh đã lâu không gặp trẫm, đến cả xưng hô cũng quên mất rồi sao? Trẫm thật sự cảm thấy hổ thẹn không dám nhận.”

Tiêu Chó!

Cố Nghi lập tức tỉnh táo hẳn, cô trừng mắt nhìn, rốt cuộc nhìn rõ khuôn mặt của Tiêu Diễn.

Mê Truyện Dịch

Đôi mắt hắn ánh lên vẻ lấp lánh trong đêm, nhưng bộ dạng hắn có phần lôi thôi, chiếc mũ đen trên đầu có vẻ xộc xệch, vài sợi tóc lòa xòa trước trán, áo choàng đen trên người phủ đầy bụi đất. Đôi tay chai sạn và thô ráp, phảng phất mùi da thuộc của dây cương.

Cô đưa tay gỡ bàn tay đang che miệng mình ra, run rẩy thốt lên: “Bệ hạ!”

Sao đến nhanh thế này? Thật vô lý! Chẳng phải giữa tháng mới đến sao?

Thấy Cố Nghi thực sự bình an vô sự, chỉ có hai má hơi gầy đi, cuối cùng trái tim đang treo lơ lửng của Tiêu Diễn mới hạ xuống.

Than củi trong lò vẫn cháy, phát ra những tiếng lách tách. Hắn thu tay lại, cởi áo choàng ném xuống đất.

Cố Nghi vội vã xuống giường, đốt nến trên giá đồng bên bàn.

Quả thật là Tiêu Diễn.

Cô sững người nhìn hắn, mấy tháng không gặp, Tiêu Diễn đã gầy và đen đi nhiều.

Tiêu Diễn thấy vẻ mặt cô, mỉm cười nhìn cô: “Sao thế? Nhu tần đốt đèn lên rồi thì không nhận ra trẫm à?”

Câu nói có vẻ bình thường, nhưng khiến Cố Nghi bỗng muốn bật khóc.

Tại sao chứ? Chỉ còn hai ngày nữa thôi mà, tại sao lại phải khiến cô thành công cốc vậy chứ?

Thấy mắt cô đỏ lên, nụ cười trên mặt Tiêu Diễn cũng ngưng lại, bước tới ôm chặt lấy Cố Nghi.

Loading...