Liệu sự như thần, quả là chẳng sai.
Cô im lặng nhìn hắn, vốn tưởng là cuộc đoàn tụ ấm áp, bất ngờ biến thành cuộc tra hỏi giữa đêm khuya.
Cố Nghi lặng thinh không nói, đôi mắt hạnh ngỡ ngàng nhìn Tiêu Diễn. Hắn đưa tay đặt lên vị trí trái tim cô, nhịp tim bên dưới lòng bàn tay đập gấp gáp.
Hắn bật cười, tiến đến gần, khẽ chạm lên đôi môi đỏ thắm của cô.
Không thể ép cô quá mức được, cần phải từ từ.
Hắn hạ giọng: “Giờ không muốn nói cũng không sao, trẫm sẽ đợi đến ngày nàng muốn nói.”
Cố Nghi bất giác vân vê đôi môi, cả người cũng ngây ngẩn.
Tiêu Diễn hôm nay có gì đó là lạ.
Trước đó hắn nói không về cung thì cứ ở lại, không hề tức giận chút nào.
Chuyện cưỡi ngựa b.ắ.n cung ở Nam Uyển trong mắt hắn toàn là sơ hở khắp nơi, thế nhưng hắn cũng chẳng hề truy hỏi đến cùng.
Nghe thấy tiếng cười của hắn, lòng Cố Nghi càng thêm bất an. Cô suy nghĩ một lát, lựa lời nói giảm nói tránh: “Thần thiếp đã giấu tề mẫu châu trong cây trâm của mình. Thục… Tề Thù đã chế tác tề mẫu châu thành đầu trâm gỗ mun gắn ngọc đỏ, rồi Đào Giáp tráo trâm của thần thiếp, thần thiếp liền tương kế tựu kế mà giữ lại cây trâm gỗ ấy.”
Tiêu Diễn không kìm được siết tay chặt lại, khiến Cố Nghi đau nhói.
“Tại sao nàng không báo với trẫm? Tề mẫu châu là độc dược mạnh, một chút sơ suất cũng có thể gây nguy hiểm đến tính mạng.”
Nghe giọng hắn có phần trầm xuống, cô đành bịa ra: “Thần thiếp trước đây không biết viên châu này độc đến vậy. Mãi sau khi Đào Giáp sắp rời đi mới nói cho thần thiếp biết, thần thiếp nghĩ giữ lại để phòng thân cũng tốt.”
Phòng thân cũng tốt.
Cố Nghi sau khi dùng tề mẫu châu để thoát thân, không những không quay lại tìm chim ưng, cũng không đi về phía Nam để trở lại Đại Mạc, hơn nữa cũng không muốn hồi cung. Hiện giờ, cô còn thúc giục hắn đi trước.
Lẽ nào Cố Nghi thực sự đã tính toán sẵn ngày giờ, cố ý tránh hắn ư?
Trong lòng Tiêu Diễn nặng trĩu, cảm giác bất an không sao hiểu nổi dần nổi lên. Hắn bất giác nhớ lại bao lần Cố Nghi gặp họa.
Hắn dang tay ôm lấy cô, siết chặt vào lòng, lồng n.g.ự.c áp sát nhau, nhịp đập kề nhau, cảm giác nặng trĩu ấy khiến hắn phần nào an tâm hơn.
Cố Nghi cũng đưa tay vòng quanh eo của Tiêu Diễn. Chỉ cách một lớp áo mỏng, cô cảm nhận rõ ràng Tiêu Diễn đã gầy đi rất nhiều.
“Bệ hạ gầy đi rồi.”
Nhanh như vậy đã có thể đến Quả Thành, có lẽ là vì từ khi vương đô thất thủ, Tiêu Diễn đã không ngừng thúc ngựa tiến về phía Nam.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-277-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Tiêu Diễn khẽ vuốt ve má cô, thở dài: “Nàng cũng gầy đi rồi.”
Cố Nghi cảm thấy sống mũi cay xè, nước mắt đêm nay của cô thật vô giá trị.
Cô tựa đầu vào áo trước n.g.ự.c hắn, khẽ dụi mấy cái để lau sạch giọt lệ nơi khóe mắt, nhưng sau một thoáng, cô bỗng nhận ra ở phần chân giao nhau, nhiệt độ như nóng lên, dường như có gì đó đang thay đổi.
Cô ngẩng lên, ngơ ngác nhìn Tiêu Diễn.
Hiếm thấy hắn lại đỏ bừng tai.
Mấy tháng không gặp, người lại đang ôm trong lòng, đó là lẽ thường.
Tình ý bộc phát, hắn không kìm được mà động tay động chân, khẽ cúi đầu cắn nhẹ vành tai cô, chỉ mấy động tác đã tháo được dây áo trước n.g.ự.c của cô.
Ánh trăng cao treo khẽ vén những đám mây mỏng manh, soi sáng khắp sân vườn.
Cao Quý công công vốn đợi ngoài cửa để nhận chỉ thị, nghe thấy động tĩnh thì biết điều một mình đi về phòng khách mà Chu Đình Hạc chuẩn bị sẵn. Ông ta đã đi đường mấy tháng liền, vừa hội ngộ với hoàng thượng tại Vương Đô, ai ngờ vừa gặp nhau đã phải đội sương đi về Quả Thành.
Tuổi ông ta cũng đã cao, xương cốt bao năm vất vả cũng nên được nghỉ ngơi đôi chút rồi.
*
Trời vừa sáng.
Cố Nghi tỉnh dậy, cổ họng hơi đau.
Tiêu Diễn nằm bên cạnh đã thức từ lâu, chỉ đang nằm nghiêng nhìn cô. Thấy cô mở mắt, hắn còn ân cần đưa chén trà trên bàn tới cho cô nữa.
Cố Nghi uống trà xong, cúi đầu nhìn xuống, không biết từ lúc nào y phục của cô đã được mặc lại gọn gàng.
Tiêu Diễn khẽ cười: “Trẫm sợ nàng nhiễm lạnh nên đã mặc lại giúp nàng.”
Cố Nghi khẽ đáp: “Đa tạ…”
Ngoài cửa có tiếng bước chân vọng đến: “Bệ hạ đã dậy chưa ạ?” Cao Quý công công cất tiếng hỏi.
Tiêu Diễn đáp lại một tiếng, vài người hầu liền mang nước nóng vào, trong đó có một nha hoàn mấy ngày qua vẫn hầu hạ Cố Nghi. Lúc này, mặt nha hoàn đỏ bừng, chỉ dám nhìn xuống nền gạch xanh, không dám ngẩng đầu lên. Đặt chậu nước xong, cô ấy liền vội vã chạy ra ngoài.
Đêm qua náo động có vẻ hơi lớn, nơi này khác xa hoàng cung, nhà cửa gần nhau lại cách âm không tốt.
Cố Nghi nhất thời không muốn ra khỏi cửa. Còn Tiêu Diễn thì tâm trạng rõ ràng tốt hơn, thong thả rửa mặt chải đầu xong, lại nắm tay cô đi tới phòng khách dùng bữa sáng.
Mê Truyện Dịch
Dùng xong bữa, chủ nhân của trạch viện – Chu Đình Hạc liền tiến vào chào hỏi.