Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi! - Chương 280: Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi!

Cập nhật lúc: 2025-07-04 04:13:01
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiêu Diễn vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, bỗng nghe giọng cô như nghẹn ngào nói: “Không… không muốn chết…”

Nụ cười trên gương mặt của Tiêu Diễn lập tức cứng lại, lồng n.g.ự.c như bị siết chặt, hơi thở và nhịp tim chợt ngưng lại.

Trong giấc ngủ, đôi mắt Cố Nghi đỏ hoe, rồi dần yên tĩnh lại.

Tiêu Diễn không dám tùy tiện đánh thức cô, thấy n.g.ự.c cô phập phồng đều đặn hơn, hơi thở cũng dần trở lại bình thường, hắn mới cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên đuôi mắt cô.

*

Cố Nghi trải qua một đêm toàn những cơn ác mộng kỳ quái, khi tỉnh lại vẫn nhớ rõ mồn một. Người ta thường nói rằng ngày nghĩ gì thì đêm mơ nấy, đêm qua nàng đã mơ thấy cả trăm lẻ tám cách khiến mình chết.

Khi thì bị sét đánh chết, khi thì bị ngựa hoang dẫm đạp, thậm chí còn có cả cảnh bị voi chẳng biết từ đâu ra rượt đuổi.

Cô ở trong giấc mơ thấy vô cùng mệt mỏi, đến khi tỉnh dậy vẫn cảm giác như chưa hề được ngủ, khẽ ngáp một cái, quay đầu lại thì thấy Tiêu Diễn đang chăm chú nhìn mình.

Bên ngoài cửa sổ, ánh bình minh vừa hừng lên, trời vẫn chưa sáng hẳn.

Hai ngày nay, Tiêu Diễn luôn thức dậy sớm hơn cô, dù không cần lên triều, chắc cũng đã quen dậy vào giờ Mão.

Mê Truyện Dịch

“Bệ hạ dậy lúc nào vậy?”

Tiêu Diễn khẽ cười, gương mặt vẫn còn phảng phất chút mệt mỏi.

“Sớm hơn nàng một khắc thôi.” Hắn nói, tay chạm vào gò má ấm áp của cô: “Đã qua giờ Thìn rồi, nên dậy thôi. Từ đây đi đến Hổ Khâu cần một canh giờ.”

Cố Nghi gật đầu, nhanh chóng trở mình rời giường.

Hai người dùng xong bữa sáng, đã là giờ Thìn ba khắc.

Khi Cố Nghi bước ra ngoài cổng viện, thấy một chiếc xe ngựa bốn ngựa kéo với màn che xanh, bèn ngạc nhiên hỏi: “Hôm nay không cưỡi ngựa à?”

Tiêu Diễn mỉm cười: “Cưỡi ngựa mấy tháng liền cũng mệt rồi, hôm nay ngồi xe cho thoải mái.”

Cao Quý công công liền nói thêm: “Nhu tần nương nương, trong xe có lò đồng nhỏ và thảm trải mềm mại, rất ấm áp, thoải mái hơn ngồi trên lưng ngựa đón gió nhiều.”

Cưỡi ngựa thì coi như hết hy vọng.

Cố Nghi bước lên chiếc xe ngựa. Đúng như Cao Quý công công nói, bên trong được sắp đặt hết sức chu đáo, không gian rộng rãi, ở giữa có một chiếc bàn thấp bằng gỗ tử đàn, trên bàn có một ấm trà đang ủ ấm trên bếp tre, hai chén trà ngọc bích và một bình gốm tròn nhỏ màu trắng.

Cô mở nắp ra xem, hương chua nồng đậm tỏa ra, bên trong là mơ xanh ngâm chua.

Tiêu Diễn cũng lên xe, tháo áo choàng đen, ngồi xếp bằng đối diện với cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-280-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]

“Nếu nàng khó chịu thì ăn một quả mơ trước đi.”

Cố Nghi lắc đầu: “Mấy tháng nay thần thiếp ngồi xe cũng quen rồi.”

Tiêu Diễn dùng hai ngón tay gõ nhẹ lên chiếc bàn: “Đường vẫn còn dài, nàng kể cho trẫm nghe những gì xảy ra trong mấy tháng qua được không?”

Cố Nghi vốn đã chờ hắn hỏi từ lâu, tưởng rằng đến Quả Thành là hắn sẽ hỏi kỹ, không ngờ đợi đến tận hôm nay.

Cô đã nhẩm trong đầu nhiều lần, kể lại những chuyện đã xảy ra trong suốt một tháng qua, từ việc theo Cáp Mộc Nhĩ từ phía Nam Đại Mạc đi lên phía Bắc, rồi trên đường tới Vương Đô thoát thân ra sao, may mắn gặp được gia đình Ba Thác Gia, theo đoàn ngựa về hướng Nam tới Quả Thành, chọn lựa cẩn thận từng chi tiết để kể lại.

Khi kể không tránh khỏi nhắc đến Triệu Uyển.

Kể xong, Cố Nghi thấy khô cổ, nhấp một ngụm trà, rồi hỏi Tiêu Diễn: “Nay Triệu phi nương nương đang ở đâu?”

Tiêu Diễn nhíu mày nhìn cô, không trả lời mà hỏi lại: “Nàng vẫn luôn nghĩ về Triệu phi, chẳng lẽ vì nàng ấy mà nàng mới mạo hiểm cứu người ở Nam Uyển ngày hôm đó ư?”

Cố Nghi chỉ mỉm cười, nhất thời không nói được lời nào.

May mà Tiêu Diễn không truy vấn thêm: “Nàng đã làm rất tốt.”

Hắn thở dài nói: “Nếu Cáp Mộc Nhĩ không trúng độc, ở bên cạnh đại hoàng tử Nạp Hô Nhi, dù có chim ưng truyền tin thì Vương Đô cũng không dễ dàng mà thất thủ.”

Mặt Cố Nghi nóng lên: “Thần thiếp không dám nhận công lao.”

“Khi đó nàng có sợ không?”

Cố Nghi lúc đầu lắc đầu, sau lại gật đầu.

“Ban đầu thì không sợ, sau đó nghĩ lại mới thấy hơi sợ.” Cô thật thà nói: “Sợ rằng nếu Cáp Mộc Nhĩ thực sự c.h.ế.t thì bệ hạ sẽ trách tội thần thiếp.”

Tiêu Diễn cầm ấm trà, tự rót cho mình một chén, rồi rót thêm vào chén trà của cô.

“Trẫm sẽ không trách nàng, dù nàng có thật sự g.i.ế.c Cáp Mộc Nhĩ, trẫm cũng sẽ không trách nàng đâu.”

Cố Nghi ngẩn người trong giây lát, rồi gật đầu, nhìn thấy ánh mắt Tiêu Diễn sáng rực, sâu xa nhìn mình.

Mặt cô lại nóng bừng, giả vờ tự nhiên quay sang vén rèm xe lên, thấy không xa là một ngọn núi cao sừng sững, trong rừng toàn những cây đại thụ cao vút chọc trời, gió bắc thổi qua nhưng lá vẫn xanh tươi mượt mà.

Đã đến Hổ Khâu.

Xe ngựa dừng lại, phu xe từ bên ngoài vén rèm lên, mặt trời đã lên cao.

Tiêu Diễn bước xuống trước, dừng lại bên cạnh xe.

Loading...