Tiêu Diễn nhìn cô, chậm rãi nói: “Trước kia Đáp Chu cũng từng đi qua ngọn đồi này, xuống phía Nam tới Đại Mạc.”
Nghe vậy, Cố Nghi chăm chú nhìn hắn. Đây là lần đầu Tiêu Diễn nhắc đến Đáp Chu. Bên tai cô vang lên tiếng hắn nói tiếp: “Đứng trên đỉnh Hổ Khâu nhìn về phía bắc là Đan Thát, nhìn về phía nam là Đại Mạc. Nhưng một khi đã đi về phía nam xuống núi thì mãi mãi cách biệt cố nhân cố hương, không thể quay đầu lại nữa. Thế nhưng Đáp Chu lại nói mình không hối hận, chưa bao giờ hối hận.”
Tiêu Diễn khẽ cười: “Trẫm trước đây không hiểu, sao lại không hối hận.”
Hắn liếc nhìn Cố Nghi: “Nhưng giờ trẫm cũng hiểu rồi. Không hối hận chính là một đời không hối tiếc, bất kể ngày mai ra sao.”
Cố Nghi không biết vì sao sống mũi cay xè, bất giác lại bật khóc.
Trong mắt Tiêu Diễn phản chiếu đôi mắt đẫm lệ của cô.
“Cố Nghi, nàng gả cho ta có được không?”
Môi Cố Nghi khẽ động, nước mắt bỗng tuôn rơi lã chã.
Cô mở miệng muốn nói một tiếng “Được”, nhưng lại chỉ phát ra tiếng khóc nghẹn ngào.
“Hu hu hu…”
Tiêu Diễn ôm cô vào lòng: “Trẫm xem như nàng đã đồng ý rồi.”
Cố Nghi ở trong vòng tay hắn gật đầu.
Ngày mười lăm tháng mười là ngày đẹp để cưới gả.
Dù Quả Thành không phải là địa bàn của Cao Quý công công, nhưng chỉ trong hai ngày, ông ta đã tận dụng tài lực và sự khéo léo của mình hoàn thành chu toàn nhiệm vụ mà hoàng đế giao phó.
Tuy lần này chỉ tổ chức hôn lễ như dân thường tại Quả Thành, còn đại lễ phong hậu sẽ chờ khi về kinh mới cử hành, nhưng Cao Quý công công vẫn hết sức vui mừng.
Ông ta đã đợi ngày này lâu lắm rồi.
Từ khi hoàng đế lên tám tuổi, ông ta đã theo hầu bên cạnh, âm thầm lặng lẽ mà không ngần ngại nói những lời có thể bị c.h.é.m đầu. Dù chỉ là cung nhân nhưng ông ta cũng xem như mình là một nửa người cha của hoàng đế, dốc lòng nuôi nấng, sớm hôm bầu bạn.
Cuối cùng, ông ta cũng đợi đến ngày hoàng đế thành thân.
Hôm đó khi nghe hoàng đế giao phó việc tổ chức hôn lễ, mặt ông ta không có biểu cảm gì, nhưng sau lưng lại tìm một chỗ không người để lén lau nước mắt.
Ông ta âm thầm thề rằng hôn lễ ở Quả Thành này nhất định phải được tổ chức thật tốt đẹp.
Trong viện của Quả Thành đã treo đầy đèn lồng đỏ. Trên mái ngói và các góc nhà đều treo từng chùm đèn lồng xếp chồng.
Dù không có khách khứa, bày trí trong viện vẫn đầy đủ, thức ăn cũng chuẩn bị theo nghi thức truyền thống.
Sáng sớm hôm đó, Cao Quý công công đã ra ngoài tự mình lấy bộ hỷ phục.
Trên bộ hỷ phục đỏ thẫm không có họa tiết rồng phượng, nhưng hoa văn chìm là họa tiết chuỗi ngọc và hoa lựu trăm hạt.
Sau khi Cố Nghi thức dậy thì đã không thấy Tiêu Diễn đâu. Cô được vài tì nữ dẫn đi tắm rửa, trang điểm và thay y phục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-283-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Trong nửa ngày, trong viện nhiều người qua lại, ai cũng nói với cô những lời chúc mừng tốt lành.
Mê Truyện Dịch
Khi chiếc khăn trùm đỏ thêu chỉ vàng phủ lên đầu cô, trời đã gần về chiều.
Cố Nghi được bà mối dắt ra khỏi phòng, đi đến giữa sân, đối diện với phòng khách.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, suýt chút nữa khiến khăn trùm đỏ bay đi. Cô vội đưa tay giữ lại, rồi nghe thấy tiếng cười phía trước. Cô cúi đầu xuống nhìn, thấy một góc áo đỏ thẫm dừng trước mặt. Một bàn tay với các ngón thon dài, xương khớp rõ ràng, nhẹ nhàng đón lấy tay cô từ tay bà mối.
Bàn tay nắm chặt, dẫn cô bước vào phòng khách.
Tim Cố Nghi đập thình thịch. Đứng vững xong mới nghe tiếng Cao Quý công công xướng lên: “Nhất bái thiên địa.”
Tiêu Diễn nắm tay cô, xoay người, cúi chào về phía ngoài cửa.
“Nhị bái cao đường.”
Cả hai lại quay người, cúi chào một lần nữa.
“Phu thê giao bái.”
Cố Nghi quay người, cúi đầu hành lễ.
Xung quanh yên lặng.
Tiêu Diễn nói: “Dù sinh dù tử hay ly biệt, vẫn cùng người hẹn ước thề nguyền.”
Cố Nghi thầm nghĩ, người bình thường đều sẽ nói câu tiếp theo kia mà.
Cô trầm ngâm một chút, rồi đối đáp lại: “Cùng nắm tay nhau qua tất cả, trọn đời trọn kiếp cũng không lìa xa.”
Tiêu Diễn dường như lại khẽ cười.
Cao Quý công công lúc này mới xướng tiếp: “Đưa vào động phòng.”
Hai người quay về phòng, ngồi trên chiếc giường đỏ thêu đôi uyên ương nghịch nước.
Tiếng người dần xa. Cố Nghi chỉ nghe thấy tiếng cửa khép lại, trong phòng lặng lẽ hẳn.
Mọi người dường như đã rời đi hết.
Qua khe hở của khăn trùm, cô thấy hắn đứng dậy, tiến đến trước mặt cô nhưng không làm gì thêm.
Lòng bàn tay cô không biết từ khi nào đã ướt đẫm mồ hôi. Trước mắt đột nhiên sáng bừng, khuôn mặt Tiêu Diễn ở ngay trước mắt. Toàn thân hắn khoác bộ y phục màu đỏ, hai hàng lông mày như kiếm, đầy vẻ cương nghị.
Tiêu Diễn cũng đang chăm chú ngắm nhìn cô. Thấy hai má cô đỏ hồng, mắt phượng ánh lên làn nước, hàng mi cong cong như trăng non cuối chân trời.
Cả hai nhìn nhau, im lặng chẳng nói một lời nào.