Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi! - Chương 288: Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi!

Cập nhật lúc: 2025-07-04 04:13:20
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngoài Hà Lạc điện, cỗ kiệu sơn đỏ bọc vàng đã chờ sẵn.

Trên đỉnh kiệu có một con phượng hoàng vàng đứng sừng sững, trên lưng cài hoa. Kiệu có bốn cột rèm buông xuống, phía trước có bốn con ngựa kéo đi, theo sau là đội nghi lễ cầm trượng gồm hàng chục người. Đằng sau kiệu, các cung nữ giơ bốn chiếc quạt lớn bọc lụa đỏ, cao bằng hai người, che chắn kín đáo.

Cố Nghi được các cung nữ vây quanh bước lên bậc nhỏ trước kiệu rồi vào ngồi yên bên trong.

Bên trong kiệu bày biện bàn lễ và bàn nghi thức, tiếng trống nhạc vang lên rộn ràng. Bốn con ngựa kéo kiệu tiến về chính điện với nhịp điệu đều đặn, không nhanh không chậm.

Trước đại điện, hai bên bậc thềm đá trắng ngọc là hàng quan viên, tất cả quan viên bậc tứ phẩm trở lên trong kinh đều có mặt.

Chiếc kiệu màu vàng dừng lại cách bậc thềm trăm bước, Cố Nghi bước xuống xe, ngước nhìn liền thấy Tiêu Diễn vận áo đen đội mũ quan, rèm châu rủ trán, đang đứng chờ trước điện.

Cô không nhìn xung quanh, từng bước tiến về phía trước, đi được nửa đường bỗng thấy Tiêu Diễn bước tới đón mình.

Hai người gặp nhau giữa đường, Cố Nghi mấp máy môi hỏi nhỏ: “Nhầm rồi sao ạ?” Theo trình tự, đoạn đường này cô phải tự mình đi hết, đến trước bậc thềm hai người mới có thể gặp nhau.

Tiêu Diễn khẽ cười, nắm lấy tay cô, chậm rãi tiến bước về phía trước cùng cô: “Không nhầm đâu.”

Thượng thư Bộ Lễ thấy tình cảnh ấy, tuy kinh ngạc nhưng vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, chờ đến khi Hoàng đế và Hoàng hậu đứng trên thảm đỏ trước bậc thềm, mới cao giọng đọc: “Đạo trị quốc lấy việc chỉnh đốn gia đình làm gốc. Quan hệ vợ chồng là luân lý cơ bản, phản ánh đạo nghĩa của trời đất…”

Khi bài ca ngợi dài kết thúc, quan viên Bộ Lễ bưng mâm, trình sách bảo* cho Cố Nghi.

Cố Nghi tiếp nhận sách bảo, nhạc tấu vang lừng.

Tiêu Diễn mỉm cười nhìn cô, hai người tay trong tay bước lên bậc thềm, bái tế trời đất tổ tiên.

Sau ba lễ bái, quan viên cùng phu nhân của mình vào cung yết kiến Hoàng đế và Hoàng hậu.

Mãi đến lúc mặt trời ngả về Tây, Cố Nghi mới được đưa về phòng mới tại Thiên Lộc các.

Cô đợi một lát thì thấy Tiêu Diễn bước vào, hai người ngồi đối diện nhau, nữ quan bưng mâm lên, đặt bốn ly rượu vàng lên rồi rót đầy rượu nếp, đưa cho hai người.

Cả hai ngửa cổ uống cạn, cuối cùng cũng hoàn thành nghi thức cuối cùng của lễ đại hôn hôm nay.

Mê Truyện Dịch

Đợi nữ quan lui ra, Cố Nghi bất giác thở phào một hơi.

“Cuối cùng cũng xong rồi…”

Tiêu Diễn cũng hiếm khi thở dài một hơi, đưa tay gỡ mũ quan trên đầu rồi đứng dậy gỡ mũ phượng cho Cố Nghi, cầm lên đã thấy nặng trĩu, ngạc nhiên nói: “Mũ này nặng đến vậy à.”

Cố Nghi cười gượng hai tiếng. Giờ anh mới biết hả.

Cô xoay cổ, hai vai liền thả lỏng ra đôi chút.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-288-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]

Cố Nghi đứng dậy, đẩy cửa sổ ra nhìn, trong cung đèn đuốc sáng trưng, pháo hoa tựa những vòng xoay, ánh lên khắp nơi từ gần đến xa, từ thấp đến cao.

Trên các lầu gác và đình đài nguy nga, những chiếc đèn lồng đỏ được treo cao, được sắp xếp theo thứ tự ngay ngắn, khẽ đung đưa trong làn gió.

Tiêu Diễn bước đến sau lưng cô: “Đêm nay trong ngoài hoàng cung đều không giới nghiêm, khắp phố phường đèn sáng suốt đêm, cùng chúc mừng Hoàng đế và Hoàng hậu.”

Cố Nghi quay đầu nhìn hắn cười rạng rỡ: “Bệ hạ anh minh.” Thấy bên tóc mai của hắn không biết từ lúc nào dính chút phấn, cô liền đưa tay phủi đi, nhưng phát hiện không sạch được.

“Thần thiếp lấy khăn lụa lau cho Bệ hạ.”

Cô xoay người lấy khăn lụa trên giá gỗ tử đàn, thấm nước sạch trong chậu.

Tiêu Diễn đã ngồi xuống ghế, Cố Nghi đứng trước mặt hắn, dùng khăn lau nhẹ, phấn được sạch, trên khăn lụa còn vương vệt phấn thơm màu trắng.

Cô bật cười: “Bệ hạ hôm nay cũng thoa phấn sao?”

Tiêu Diễn không vui đáp: “Ý tưởng của Bộ Lễ cả, nàng mau lau sạch đi.”

Cố Nghi cẩn thận lau mặt cho Tiêu Diễn, ngón tay vô tình chạm vào vết sẹo nhạt bên tóc mai của hắn. Cô chậm rãi chạm lên vết sẹo ấy, hình dáng tựa lưỡi liềm, màu sắc nhạt hơn một chút so với màu da bình thường, vết sẹo hơi lõm vào.

Cô nhận ra Tiêu Diễn khẽ khựng lại, cô định lên tiếng an ủi vài câu, chỉ nghe hắn cười nói: “Dung mạo Trẫm có tì vết, thật sự thiệt thòi cho Hoàng hậu rồi.”

Cố Nghi bật cười: “Bệ hạ phong thái tựa thần tiên, có vết sẹo nhỏ này mới như người phàm. Còn theo thần thiếp, nếu không có vết sẹo này thì Bệ hạ quả thực là thần tiên giáng thế, chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể đến gần.”

Tiêu Diễn nhướn mày, nắm lấy chiếc khăn lụa trong tay cô rồi tùy ý ném qua một bên: “Nếu vậy, Hoàng hậu nương nương lúc này không cần phải nhìn từ xa nữa.”

Thấy hắn mở rộng vòng tay, Cố Nghi lập tức hiểu ý, liền đẩy hắn ngã xuống giường, không ngừng hôn khắp khuôn mặt hắn, cuối cùng dịu dàng hôn lên dấu vết mờ trên trán hắn.

Hơi thở của Tiêu Diễn chợt gấp gáp hơn, nhưng lại nói: “Đêm đại hôn, Hoàng hậu nương nương chỉ có vậy thôi sao?”

Nghe hắn nói vậy, Cố Nghi ngẩng lên, đôi mắt hạnh long lanh như hai ngọn lửa nhỏ, lấp lánh rực sáng.

Cô thô bạo kéo mở cổ áo trắng của hắn, lướt nhẹ đầu lưỡi qua yết hầu của hắn.

Cố Nghi còn chưa kịp dốc hết sức, trong chớp mắt đã thấy trời đất đảo điên.

Tiếng nhạc bên ngoài vẫn rộn ràng không dứt, pháo hoa vàng b.ắ.n lên trời đêm nổ rền vang.

Đêm nay không có gió hay tuyết, cả trong và ngoài thành đều sáng rực ánh đèn đuốc. Trên những ngã đường đan xen, những chiếc lồng đèn đỏ treo lơ lửng, hàng trăm chiếc đèn trời từ từ bay lên.

Ngày đầu năm Vĩnh Hòa thứ tư, cảnh tượng náo nhiệt phồn hoa, người dân khắp nơi cùng chúc mừng Hoàng đế và Hoàng hậu cử hành đại hôn.

Hoàng đế và Hoàng hậu đồng lòng, tình cảm sâu đậm. Từ đó về sau, năm tháng trôi qua, tình cảm vẫn không đổi, bên nhau đến bạc đầu.

Loading...