Cố Nghi vừa mới được thăng chức, trong lòng kích động một hồi, lát sau mới quay đầu lại cẩn thận nhìn Tiêu Diễn.
Ánh trăng chiếu vào màn trướng, lông mi của hắn đen như lông quạ, lông mày sắc như dao, khuyết điểm duy nhất chính là một vết sẹo nông nằm ngang trán.
Không nói được chuyện này thì nói chuyện khác.
Cách an toàn nhất là quan tâm đến cuộc sống hàng ngày của lãnh đạo.
Cố Nghi: “Thần thiếp thấy mắt bệ hạ có quầng thâm, mấy ngày nay bệ hạ bận rộn việc triều chính, nên chú ý nghỉ ngơi, ngủ nhiều một chút.”
Tiêu Diễn cười khinh một tiếng: “Quan lại bảo vệ lẫn nhau, trẫm làm sao có thể ngủ yên được!”
Đương nhiên là nói đến việc tuyển chọn quan lại, sự hỗn loạn giữa thân tộc cũ và mới.
Cố Nghi quyết định nói vài câu để cổ vũ hắn: “Bệ hạ là người xử lý những chuyện quan trọng, trừng trị theo lý tính, ra tay dứt khoát, song cũng có lúc phải chuẩn bị kỹ càng mọi việc. Bệ hạ thông minh tài giỏi, siêng năng chăm chỉ, qua một thời gian sau, triều đình sẽ nằm gọn trong tay vua, giống như lời bệ hạ đã nói, khắp chốn thiên hạ, chỗ nào cũng là đất của vua; dân khắp bốn biển, người nào cũng là thần của vua.” Yên tâm, trong sách đã sắp xếp rất rõ ràng, tuy là một vị hoàng đế tuyệt tình nhưng vẫn là vua của cả một triều đại đấy!
Tiêu Diễn nhìn cô nói không ngừng, môi mở ra rồi khép lại, răng trắng bóng, môi đỏ mọng.
Cố Nghi vẫn đang vui vẻ phát huy, Tiêu Diễn đột nhiên vươn tay ra, dùng đầu ngón trỏ che miệng cô lại, trầm giọng nói: “Im đi, đồ xu nịnh.”
Được thôi.
Cố Nghi muốn trợn mắt lên, nhưng vẫn phải giữ vững nụ cười.
Sau đó thì… không biết lúc nào lại ngủ thiếp đi.
Đúng giờ Mão, Tiêu Diễn thức dậy thượng triều.
Cố Nghi mơ hồ thức giấc một lát, lại trở mình đánh thêm một giấc.
Ngay sau khi tỉnh dậy, Cố Nghi đã chính thức được phong làm Cố Quý nhân, đặc biệt được ban cho ở điện phụ của Hà Lạc điện, tuy nhiên vì không có ai trong chính điện nên toàn bộ Hà Lạc điện chỉ có duy nhất mình Cố Quý nhân là cô đây.
Cách thủ thỉ bên tai này quả nhiên hiệu quả, ông bà nói cấm có sai!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-34-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Đào Giáp dẫn theo cung nhân vui vẻ chuẩn bị lo liệu chuyển điện.
Chuyển đi ngay hôm nay, chuyển đi ngay lập tức!
Cố Nghi không muốn đối đầu trực tiếp với Vương Quý nhân nên cô đã nhanh chóng đến Hà Lạc điện trước và nhờ Đào Giáp nói với Tề Mỹ nhân rằng cô ấy có thể đến Hà Lạc điện tìm cô bất cứ lúc nào!
Cố Mỹ nhân trở thành Cố Quý nhân chỉ sau một đêm.
Cung Quý nhân ở Trích Phương điện sau khi nghe thị tỳ bẩm báo lại thì cười nói: “Vương Tú à Vương Tú, ăn miếng thì trả miếng. Ngày đó cô ta giả bệnh, lừa bệ hạ vứt bỏ Cố Quý nhân để đến chỗ cô ta. Bây giờ Cố Quý nhân than đau đầu, lại khiến bệ hạ bỏ rơi Vương Tú, cuối cùng Cố Quý nhân vẫn là người lợi hại nhất, trong nháy mắt đã trở thành Quý nhân, thậm chí còn chuyển đến ở Hà Lạc điện chưa có chủ, đúng là kịch hay!”
Xuân Nha: “Nô tì còn nghe nói rằng đêm qua y chính của Thái y viện thật sự đã đến Tây điện của Tú Di điện để bắt mạch cho Cố Quý nhân. Có lẽ Cố Quý nhân thực sự bị đau đầu.”
Cung Quý nhân nhẹ nhàng cười nói: “Đã như vậy thì ta sẽ chuẩn bị một lễ vật nhỏ đi đến Hà Lạc điện thăm vị Cố Quý nhân mới được phong này.”
Mà Vương Quý nhân của Tú Di điện lại liên tục khinh thường: “Tiểu tiện nhân, xem cô có thể nhảy nhót được bao lâu!”
Dựa theo tính cách của Vương Quý nhân trước đó, lẽ ra cô ta nên tức giận đùng đùng, cả người đầy sát khí đi đến Hà Lạc điện mới đúng, nhưng bây giờ cô ta vẫn đang ngồi yên trong Tú Di điện. Hoàng Li khó hiểu hỏi: “Quý nhân không đi đến Hà Lạc điện để hỏi cho ra lẽ sao ạ?”
Vương Quý nhân đã tiến cử Vương Tử Bá theo như nội dung trong thư của gia đình gửi đến, chuyện quan trọng này đã làm xong xuôi nên cô ta cũng không thấy tức giận gì cho lắm. Cố Quý nhân chỉ là một Quý nhân mà thôi, Cố gia lại ở một nơi khỉ ho cò gáy như Phủ Châu thì có thể làm gì được, Quý nhân là cao lắm rồi! Về phần mình, sau bữa tiệc Trung thu thì sẽ được thăng tước vị, cô ta mạnh hơn Cố Quý nhân kia nhiều.
“Một nơi như Hà Lạc điện thì xứng để ta tới à!”
*
Hà Lạc điện không có chủ, tẩm điện của Cố Nghi ở điện phía đông, thư phòng và phòng khách đều nằm ở sảnh chính. Phía sau Hà Lạc điện có một khu vườn nhỏ, hoa cỏ thưa thớt. Cuối bãi cỏ có một ao nước bằng đá hình tròn, trong đó có vài con cá chép vàng.
Mê Truyện Dịch
Cung nhân bận rộn ra vào, Cố Nghi sợ ở trong điện sẽ cản đường nên đứng trong vườn cho cá ăn.
Con cá chép vàng chỉ to bằng lòng bàn tay, khi ăn thì tụ tập thành đàn nhìn rất hung dữ.
Cố Nghi ngắm cá một lúc, sau đó Đào Giáp đến báo: “Quý nhân, Cung Quý nhân đã đến Hà Lạc điện rồi ạ.”