Cố Nghi căng thẳng, tự biên tự diễn, trầm giọng nói với Triệu Uyển: “Tại sao ngươi lại ở trong cung hát bài “Đào trong vườn” này? Ngươi có biết bài hát này là một tác phẩm viết về đau buồn nhân tình thế thái không?”
Tiêu Diễn nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Cố Nghi, cảm thấy rất thú vị, thế là dừng bước lại, muốn xem cô đang muốn bày trò gì.
Tim Triệu Uyển đập thình thịch, cô ấy lại dập đầu nói “Nô tì không có ý gì khác, chỉ là khi nhìn thấy vườn đào này, nô tì… chỉ thấy cảnh đẹp nên mới hát vậy thôi… Chứ không có ý đau buồn cho nhân tình thế thái gì cả…”
Cố Nghi liếc nhìn vẻ mặt như đang xem trò vui của Tiêu Diễn, trong lòng thở dài, dù có khó xử đến đâu thì cô cũng phải bù đắp cho cốt truyện!
“Ngươi ngẩng đầu lên cho ta xem là loại người to gan nào lại dám hát bài “Đào trong vườn” ở trong cung này!”
Triệu Uyển hít sâu một hơi, chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt không khỏi nhìn về phía hoàng đế.
Mê Truyện Dịch
A Diễn.
Cô ấy không biết liệu bản thân đang hy vọng hắn sẽ nhận ra mình hay đang hy vọng hắn sẽ không bao giờ nhớ ra mình.
Xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Mày ngài, mắt sáng, môi đỏ.
Cao Quý công công thầm thở dài, thật sự là một mỹ nhân, chỉ là mệnh không tốt. Nếu hôm nay thánh thượng đi dạo một mình trong vườn và gặp được cô ấy thì có lẽ sẽ để lại chút ấn tượng.
Đáng tiếc.
Cố Nghi lập tức quay đầu nhìn Tiêu Diễn, không có vẻ mặt kinh ngạc, nhưng lại nhìn thấy một đôi mắt màu nâu sẫm cười như không cười đang nhìn cô.
Cô híp mắt cười nói: “Bệ hạ, thần thiếp biết cung nữ này. Trước đây cô ấy là chưởng chế của Ti chế ti, hiện tại là cung nữ trong Trích Phương điện.” Lại cười khan vài tiếng nói: “Chỉ là hiểu lầm thôi, thần thiếp hiểu sai ý rồi.”
Đến đây thôi vậy, cô đã cố gắng hết sức rồi!
Tiêu Diễn cười khẩy, không nhìn Cố Nghi nữa mà nói với Triệu Uyển đang quỳ: “Nếu Cố Quý nhân đã hiểu lầm ngươi, vậy thì ngươi đi đi… Chỉ là sau này không bao giờ được quay lại vườn đào này nữa.”
A Diễn không nhận ra cô ấy.
Triệu Uyển trong lòng chua xót, chỉ thấp giọng nói: “Nô tì tuân lệnh.”
Cố Nghi chứng kiến tất cả cảnh tượng này.
Đau lòng! Cảm giác như cốt truyện đã được bổ sung rồi, nhưng thực tế có vẻ không phải như vậy!
Đắng lòng!
Tiêu Diễn dẫn theo cung nhân xoay người rời đi.
Cao Quý công công đi cách phía sau nửa bước, dường như có điều gì muốn nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-37-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Cố Nghi bước nhanh về phía trước: “Cao công công.”
Cao Quý công công hạ thấp giọng nói vào tai cô: “Nô tài biết rõ suy nghĩ của Quý nhân, nhưng theo nô tài thấy thì cung nữ kia không thể làm nên trò trống gì đâu! Quý nhân yên tâm!”
Cố Nghi: Mọi người hiểu lầm tôi quá rồi!
“Ừm, công công đi thong thả.”
*
Triệu Uyển không biết quay trở lại Trích Phương điện bằng cách nào, đầu óc hỗn loạn, tay chân run rẩy. Cô ấy nắm chặt hai tay, cố gắng bình tĩnh lại.
A Diễn chán ghét cô ấy rồi, không cho phép cô ấy đặt chân đến vườn đào nữa.
Cố Mỹ Nhân… hôm nay cố ý làm vậy phải không?
Ban đầu cô ấy nghĩ rằng khi đến Trích Phương điện, cô ấy sẽ có cơ hội nhìn thấy A Diễn, nhưng giờ đây hắn đã chán ghét cô ấy rồi, niềm vui khi được gặp nhau vừa nãy đã không còn nữa. Sau này nếu gặp lại A Diễn thì cô ấy nên đối diện với hắn thế nào đây.
“A Uyển đã về rồi à.” Giọng nói của Xuân Nha từ rèm cửa truyền đến.
Triệu Uyển lau khóe mắt, đáp: “Ta về rồi.”
Xuân Nha vén rèm bước vào phòng khách, nhìn thấy mấy quả đào trong giỏ tre liền vui vẻ nói: “Đào ra trái rồi à. Ngươi đi rửa một ít đem đến cho Quý nhân ăn giải nhiệt.”
Triệu Uyển quay người định rời đi, nhưng lại bị Xuân Nha ngăn lại: “Ngươi đã bắt đầu may váy múa nghê thường chưa?”
Triệu Uyển gật đầu: “Ta sẽ làm việc ngày đêm, nhất định sẽ hoàn thành trước yến tiệc Trung Thu.”
“Ừm, rất tốt, đi đi.”
Sau khi tiễn Triệu Uyển đi, Xuân Nha đi vào thư phòng để bẩm báo cho Cung Quý nhân.
Cung Quý nhân nhìn thấy người đến liền hỏi: “Làm xong việc chưa?”
Xuân Nha gật đầu: “Cọc gỗ hoa mai đã được dựng lên theo ý muốn của Quý nhân. Mấy ngày nay A Uyển cũng đã suốt đêm may chiếc váy nghê thường. Điệu nhảy Phi Thiên của Quý nhân vào đêm yến tiệc Trung thu nhất định sẽ gây chấn động!”
Cung Quý nhân cười nói: “Ngươi đã nghe ngóng xem những người khác sẽ làm gì chưa?”
Xuân Nha cẩn thận đếm: “Tứ phi phụ giúp tổ chức yến tiệc, mỗi ti đều đang thực hiện nhiệm vụ của mình, nói chung là không tham gia thể hiện tài nghệ gì. Nghe nói Vương Quý nhân vẫn đánh đàn như cũ, Điền Quý nhân thì dâng chữ; Châu Mỹ nhân và Trần Mỹ nhân nghe nói cũng sẽ biểu diễn điệu nhảy…”
Cung Quý Nhân: “Cố Quý Nhân thì sao?”
Xuân Nha: “Nói đến là thấy kì lạ, gần đây Hà Lạc điện không thấy có bất kỳ hành động nào, giống như không có tài nghệ gì để dâng cho bệ hạ xem vậy…”