Cung Quý Nhân khẽ cau mày: “Cứ để mắt đến cho ta. Cố Quý nhân dường như luôn hành động bất ngờ.”
*
Cố Quý nhân – người bị gọi là “hành động bất ngờ” đang ngồi trong phòng, cầm tờ giấy đỏ mạ vàng, nghi ngờ hỏi: “Yến tiệc Trung thu không bắt buộc tất cả các cung đều tham gia biểu diễn tài nghệ đúng chứ?”
Đào Giáp gật đầu: “Tuy nói là vậy nhưng Mỹ nhân và Quý nhân dưới cấp bậc phi tần đều muốn dựa vào yến tiệc Trung thu để được sủng ái. Quý nhân mới vào cung nên có lẽ không biết, sau yến tiệc Trung thu hàng năm năm, theo quy định, phi tần được sủng ái đều sẽ được thăng tước vị…”
Cố Nghi ngắt lời: “Nhưng ta vừa mới được thăng làm Quý nhân, chắc sẽ không được thăng tước vị nữa đâu.”
Đào Giáp: “Tuy nói như vậy nhưng bệ hạ nhất định hy vọng Quý nhân sẽ biểu diễn tài nghệ của mình.”
Cố Nghi lắc đầu, theo cốt truyện thì yến tiệc Trung thu nhất định là lúc nữ chính tỏa sáng, cho nên cô chảng tham gia náo nhiệt làm gì: “Không cần đâu, ta cũng không có tài cán gì, thà ngồi xem các tỷ muội biểu diễn tài nghệ cho đã con mắt thì hơn.”
Đào Giáp ngơ ngác đứng đó, suy nghĩ một lát: “Chẳng lẽ Quý nhân đây là đang làm ngược lại, không tranh mà như tranh?”
Ngươi vui là được.
Cố Nghi gật đầu với Đào Giáp một cách sâu xa.
Đào Giáp không cố chấp nữa, đổi chủ đề: “Trung thu sắp đến rồi, hậu cung có thể gửi thư về nhà. Quý nhân có muốn gửi thư cho Cố đại nhân để bài tỏ nỗi nhớ khi mùa thu đến không?”
Viết thư về nhà chẳng phải có hơi mạo hiểm sao?
Lỡ như Cố Trường Thông nhận ra chữ viết của cô khác đi thì sao?
Nhưng nếu không gửi thì chẳng phải sẽ kỳ lạ lắm à?
Cố Nghi suy nghĩ một chút: “Ý hay! Trong cung này có mấy tờ giấy viết chúc mừng Trung thu sẵn không? Ta chọn một ít gửi về Phủ Châu.”
Đào Giáp: “Nô tì đi hỏi liền đây ạ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-38-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Cuối cùng, Cố Nghi chọn ra một mảnh giấy có in hình thỏ ngọc cung trăng và in sẵn dòng chữ “Trung thu đêm hội trăng rằm”. Cô chỉ nhấc tay đóng con dấu nhỏ Cố Quý nhân của Hà Lạc điện lên trên.
Đào Giáp: “Quý nhân không tự tay viết vài câu sao ạ?”
Cố Nghi thở dài: “Thôi, ta sợ mình kiềm lòng không đặng.”
Thiệp mừng Trung thu của phi tần trong hậu cung đều được gửi ra khỏi cung. Đối với những người đang giữ chức vụ ở kinh thành thì thiệp mừng sẽ do nữ quan phụ trách văn thư của Ti ký ti gửi đến từng phủ. Những người đang làm việc bên ngoài kinh thành thì thiệp mừng sẽ dùng ngựa vận chuyển chuyển đến các trạm dịch.
Khi phủ Tri Châu ở Phủ Châu nhận được thư thì đã là Trung thu.
Mê Truyện Dịch
Cố Trường Thông tan làm, vui vẻ trở về Cố phủ, liên tục gọi Cố phu nhân: “Phu nhân, mau tới đây. Lẹ lên, đại cô nương gửi thư về nhà rồi đây này!”
Cố phu nhân đi ra, vẻ mặt đầy vui mừng: “Thật không?! Nhưng lão gia không nên gọi là đại cô nương nữa, phải gọi là Quý nhân!”
Cố Trường Thông vỗ vào chiếc mũ gạc đen trên đầu: “Xem tôi này, quên trước quên sau. Là Cố Quý nhân của Hà Lạc điện gửi thư đến!”
Cố phu nhân cầm lấy tấm thiệp rồi nhìn vào, chỉ vỏn vẹn một dòng chữ ngắn ngủn, bà đọc kỹ một lúc lâu mới nói: “Người đâu, dán tấm thiệp này vào tủ góc vuông cạnh giường trong phòng ngủ của ta mau lên, cất cho cẩn thận!”
Cố Trường Thông cởi mũ quan rồi ngồi xuống, thở dài: “Từ ngày Tiểu Nghi vào kinh thành chuẩn bị tuyển tú đến nay đã gần nửa năm rồi. Không biết bây giờ con bé ở trong cung sống có tốt không?”
Cố phu nhân trong lòng chất chứa nhiều tâm sự, cuối cùng cũng có cơ hội giãi bày: “Lão gia nói đúng, đã lâu không gặp con bé… Gần đây tôi cũng thường xuyên mơ thấy con bé, mấy ngày trước còn gặp ác mộng, nằm mơ thấy Tiểu Nghi… Mơ thấy con bé…” Sắc mặt Cố phu nhân thay đổi: “Xui xẻo! Không nhắc đến thì thôi đi! Nhưng lão gia đã làm quan ở Phủ Châu được hai năm rồi, kỳ sát hạch ba năm một lần. Năm sau là đến kỳ sát hạch, nếu lão gia có thể được danh hiệu thì có phải có thể vào Kinh tìm cách xin vào cung không?”
Cố Trường Thông thở dài: “Vào Kinh làm sao có thể dễ dàng như vậy được? Chín năm thông khảo, tổng cộng gồm ba kỳ thi viết để xác định thăng chức. Lần trước thi sát hạch, ta cũng chỉ ở mức bình thường. Mặc dù lần trước được danh hiệu, nhưng nếu năm sau cũng được danh hiệu, có thể vào Kinh hay không còn khó nói. Quan tòng ngũ phẩm trong Kinh cho dù không thăng chức thì cũng như đã thăng chức rồi!”
Hơn nữa trên người ông vẫn còn có vết nhơ, mặc dù hai năm trước ông đã tự xin được điều động rời khỏi Thanh Châu, nhưng không có gì đảm bảo rằng tân hoàng đế sẽ không nghi ngờ ông.
Nhưng… nếu Tiểu Nghi đã có thể thăng tước vị, vậy có phải đã thể hiện thái độ của hoàng đế không?
Liệu ông có thể thử một lần trước kỳ sát hạch vào năm tới không…