Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi! - Chương 42: Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi!

Cập nhật lúc: 2025-07-04 03:45:18
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Nghi đứng tại chỗ, cẩn thận nhét thỏi vàng vào túi thơm ở thắt lưng.

“Nàng lén lút ở chỗ này làm gì đó?”

Giọng nói đột ngột vang lên khiến Cố Nghi giật b.ắ.n mình, cô quay người lại nhìn.

Tiêu Diễn đang nhướng mày nhìn cô.

Nàng vội vàng chắp tay: “Hoàng thượng… Tham kiến hoàng thượng!”

Tiêu Diễn ban nãy vừa ngồi vào bàn thì đã không chịu nổi sự tấn công của thừa tướng hai bên, không muốn cùng bọn họ đấu đá nữa nên quyết định rời khỏi tiệc rượu. Vừa đi đến chỗ tối thì tình cờ nhìn thấy Cố Nghi đang nhận thỏi vàng từ Tề Mỹ nhân.

Chẳng lẽ cô cũng có tư lợi với Tề gia? Phủ Châu cấu kết với Tề gia ư?

Nghĩ tới đây, sắc mặt Tiêu Diễn hơi tối sầm lại.

Cố Nghi cẩn thận nhìn nhìn vẻ mặt của hắn, thấy lông mày đen tuyền nhưng đôi mắt hoa đào lại sáng ngời, cẩn thận nói: “Bệ hạ uống say rồi à?”

Tiêu Diễn không nói gì.

Cố Nghi thăm dò hỏi: “Hay là thần thiếp đỡ bệ hạ trở lại bàn tiệc?” Sau đó anh có thể tự mình trở về tiền điện, trên đường gặp được nữ chính.

Không ngờ Tiêu Diễn lại ngẩng đầu liếc nhìn vầng trăng trên bầu trời, chậm rãi nói: “Đỡ trẫm lên Quan Nguyệt đài…”

Cố Nghi: …Cầu xin anh đừng có tự thêm đất diễn cho mình nữa.

Cố Nghi bất đắc dĩ đành phải nghe theo, đưa ra một cánh tay nói: “Thần thiếp tuân lệnh.”

Tiêu Diễn chỉ hơi say, nhưng lại đưa tay nắm lấy cánh tay Cố Nghi, tựa nửa người vào người Cố Nghi.

Cố Nghi loạng choạng bước được hai bước.

“Bệ hạ bước đi không vững, hay là đừng lên Quan Nguyệt đài nữa…”

Tiêu Diễn liếc mắt nhìn, nói: “Nàng vừa rồi… ở cùng Tề Mỹ nhân à?”

Cố Nghi thản nhiên nói: “Đúng vậy. Tề Mỹ nhân cho thần thiếp mượn tiền để xoay sở.”

Thấy cô ăn nói dõng dạc như vậy, sự nghi ngờ của Tiêu Diễn đã tan biến.

Nghèo đến vậy à?

Hắn đứng thẳng lên nói: “Nghèo thì phải giữ cho mình trong sạch.” Đừng dây dưa với Tề gia.

Cố Nghi cảm thấy bên cạnh bỗng nhẹ tênh. Cô nghe vậy liền quay đầu nhìn về phía Tiêu Diễn, thấy vẻ mặt của hắn rất nghiêm túc.

Đây… chắc chắn là uống quá nhiều rồi…

Tiêu Diễn chuyển ánh mắt về phía đình đón gió, nói: “Theo trẫm lên Quan Nguyệt đài.”

Hai người leo lên cầu thang.

Ngắm trăng từ Quan Nguyệt đài thực sự rất đẹp.

Tiêu Diễn nhìn Cố Nghi đang nhìn chằm chằm vào vầng trăng trên bầu trời, lông mày khẽ chớp, ánh trăng phản chiếu trong mắt cô lập lòe như từng cơn sóng.

Cô… chắc không phải là một kẻ nịnh thần xảo trá, miệng nói lời mật ngọt mà bụng chứa đầy gươm đao…

Tiêu Diễn trong bữa tiệc đã uống hai ly rượu, lúc này mùi rượu nồng nặc, hai bên thái dương hơi nhói lên, hắn vén áo bào ngồi xuống dựa vào lan can.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-42-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]

Ánh trăng trong mắt dường như lúc ẩn lúc hiện.

Trăng đã lên giữa trời.

Cố Nghi nhìn thấy Tiêu Diễn nhắm mắt ngồi ở trong đình, dường như cũng không vội rời đi, cho nên đành phải tự mình gánh cốt truyện!

“Bệ hạ, đêm đã khuya rồi, hay là nên sớm quay về đi thôi.”

Mê Truyện Dịch

Tiêu Diễn phớt lờ cô.

Đây… không phải ngủ mất tiêu rồi đấy chứ?

Cố Nghi hơi nghiêng người nhìn mặt hắn, thấy hắn nhắm mắt lại, nhưng khóe mắt lại hơi đỏ lên.

Đây… không phải say thật rồi đấy chứ?

“Bệ hạ, tỉnh lại đi!” Anh còn phải diễn theo cốt truyện nữa, tỉnh lại đi!

Cố Nghi chỉ cảm giác gió lướt qua trước mắt, một bàn tay to đột nhiên đỡ lấy sau đầu cô, dùng sức ấn cô về phía trước.

Cô nhất thời không chuẩn bị liền ngã người về phía trước, môi chạm vào gò má của Tiêu Diễn, hơi nóng.

Cố Nghi gục mặt vào hõm cổ hắn, đột nhiên cả người nóng bừng nói: “Bệ hạ!”

Tiêu chó!

Tiêu Diễn trầm giọng nói: “Đừng làm ồn…”

Cố Nghi quay đầu lại nhìn thì thấy hắn có vẻ buồn ngủ, hình như rất mệt mỏi.

Tuy nhiên cốt truyện phải được giữ vững!

Cố Nghi vùng vẫy đứng dậy: “Bệ hạ, như vầy khó chịu lắm, hay là thần thiếp gọi người đưa đến một bát canh giải rượu?” Nói xong cô liền xoay người định đi đến hòn non bộ tìm nữ chính!

Tuy nhiên, góc váy của cô đã bị Tiêu Diễn nắm lấy.

Tiêu Diễn mở mắt ra, nhìn chằm chằm Cố Nghi.

Đôi mắt màu nâu sẫm hiếm có sự ấm áp, long lanh như nước.

Đôi môi mỏng hơi mím lại.

Lần đầu tiên Cố Nghi đọc được vẻ ngơ ngác trên khuôn mặt say rượu của hắn.

Ngày thường Tiêu Diễn là một vị hoàng đế lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng hôm nay dưới ánh trăng, Tiêu Diễn trông giống như… Tiêu chó!

Cố Nghi không khỏi bật cười, nghiêng người nhìn ra ngoài đình.

Có thể thấy rõ hòn non bộ ở góc phía đông.

Đúng lúc này, một bóng người yêu điệu dần xuất hiện.

Cốt truyện thực sự không lừa dối mình!

Cố Nghi hít sâu một hơi, lớn tiếng gọi: “Cung nữ kia đứng lại! Là ngươi đó, người vừa từ hòn non bộ đi ra! Đi đến ngự phòng bưng một bát canh giải rượu đến đây.”

Theo tiếng gọi của cô, Cao Quý công công đang đứng dưới đình tất nhiên cũng nghe thấy.

Cao Quý nhìn kỹ thì thấy trong hòn non bộ quả thực có một cung nữ.

Loading...