Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi! - Chương 46: Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi!

Cập nhật lúc: 2025-07-04 03:45:28
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lạc Hà điện vẫn thắp sáng đèn.

Cung Tiệp dư lần đầu tiên được tháp tùng hoàng đế, lại còn ngồi cùng xe ngựa với hoàng đế. Cô ta rất mong chờ hoàng đế có thể đến Lạc Hà điện, vì thế không muốn đi ngủ sớm.

Trống báo canh hai vang lên.

Triệu Uyển khuyên: “Tiệp dư ngồi xe vất vả, vẫn nên nghỉ ngơi sớm đi ạ.”

Cung Tiệp dư thở dài, gật đầu: “Hầu hạ ta tắm rửa.”

Lúc Cung Tiệp dư bước lên giường thì đã gần đến canh ba.

Triệu Uyển xách thùng nước ra ngoài Lạc Hà điện, đi đến cái giếng phía sau điện.

Trên núi vốn đã mát mẻ, nhưng sau khi màn đêm buông xuống, gió trên núi thổi phần phật khiến tay chân cô ấy lạnh buốt, cô ấy quấn chặt người trong chiếc áo khoác cộc tay bằng vải bông.

Đi đường cả ngày, bàn chân của cô ấy đã cứng hết lại, chỉ có thể bước đi chậm chạp.

Nước trong giếng lạnh thấu xương.

Triệu Uyển vừa chạm vào liền rút tay lại.

Có lẽ nếu để một thời gian thì sẽ không lạnh như vậy nữa.

Cô ấy xách thùng nước vào phòng tạp dịch, lại thấy một làn sương trắng bay lên trong khu rừng phía sau điện, mù mịt như khói.

Có phải là suối nước nóng trên núi không?

Triệu Uyển tò mò đi về phía làn khói trắng, càng bước tới thì độ nóng càng cao.

Cơ thể cô ấy dần trở nên ấm áp hơn.

Một cái hồ khổng lồ xuất hiện trước mặt cô ấy, khói trắng bốc lên, Triệu Uyển nghiêng người chạm vào mặt nước trong hồ.

Thật sự rất ấm áp.

Lúc này màn đêm đã buông xuống, xung quanh không có ai, ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng cú kêu trong núi.

Triệu Uyển lặng lẽ cởi y phục, bước vào bể suối nước nóng.

Mê Truyện Dịch

Nước suối ấm áp lập tức sưởi ấm cơ thể, Triệu Uyển không khỏi thở dài, trong màn đêm âm u có thể nghe thấy rõ ràng.

“Ai đó?” Một giọng nam đột nhiên vang lên.

Triệu Uyển nghe thấy giọng nói thì run rẩy, lập tức quay đầu lại, chỉ thấy một bóng người từ trong rừng bước ra, mặc áo giáp bạc, dáng người cao ráo.

Chiếc đèn lồng trong cung mà cô ấy đặt bên hồ không thể chiếu sáng khuôn mặt của người đang đến, chỉ cảm thấy khuôn mặt của người đó một mảng tối tăm nhưng đôi mắt của lại đang nhìn thẳng vào cô ấy.

Triệu Uyển lập tức thụp người xuống.

A Thù…

Tề Sấm cau mày nhìn khuôn mặt người đang ở trong hồ suối nước nóng, khuôn mặt bị hơi nước trắng xóa che phủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-46-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]

Nhưng A Thù không nên ở đây…

Anh ta không thể không tiến thêm một bước nữa.

Triệu Uyển vội vàng nói: “Quân sĩ xin dừng bước. Ta là A Uyển, là cung nữ hầu hạ bên cạnh Cung Tiệp dư, ta không phải là kẻ xấu!”

Tề Sấm hồi thần lại, vội vàng dời mắt nhìn đi chỗ khác, chắp tay nói: “Thì ra là người của Cung Tiệp dư. Cô nương chớ chê trách, ban nãy tại hạ đã xúc phạm cô! Mong cô nương bỏ qua cho. Tề mỗ cáo từ!” Anh ta đi được hai bước, quay lưng lại nói: “Chỉ là màn đêm sương mù dày đặc, cô nương không nên nán lại đây một mình.”

Triệu Uyển hai má nóng bừng: “Ta sẽ lập tức rời đi! Không phiền quân sĩ lo lắng!”

Tề Sấm nghe xong lập tức rời đi, sải bước hướng về Hiên Vũ các.

Khi bóng dáng của Tề Sấm chìm vào màn đêm và không còn nhìn thấy nữa, Triệu Uyển không dám chậm trễ liền đứng dậy khỏi mặt nước, vội vàng thay váy áo.

Tề Sấm nhân ban đêm đi đến gặp hoàng đế.

Cấm quân đóng quân ở phía sau biệt cung, tối nay anh ta không trực, nhưng Tiêu Diễn lại muốn gặp anh ta.

Tề Sấm đi tới Hiên Vũ các đã nhìn thấy Tiêu Diễn mặc áo giáp vàng, tay cầm trường kiếm đang đợi anh ta.

Bộ giáp vàng trên vai Tiêu Diễn đã nhuộm đầy hơi sương, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo: “Tề Sấm.”

Tề Sấm quỳ một chân xuống: “Vi thần tham kiến hoàng thượng.”

Tiêu Diễn cầm trường kiếm trong tay vỗ lên vai anh ta: “Nào, đọ kiếm với trẫm.”

Tề Sấm đứng dậy, rút kiếm ra: “Vi thần tuân lệnh.”

Kiếm đã ra khỏi vỏ, ánh sáng trên thân kiếm lóe sáng. Tiếng gió và tiếng kiếm vung vù vù, nhưng không có tiếng người.

Tiêu Diễn cuối cùng chỉ kiếm vào giữa ấn đường của Tề Sấm, mũi kiếm dừng lại ở trước trán anh ta mấy centimet.

Tề Sấm tra kiếm vào vỏ: “Vi thần thua rồi.”

Tiêu Diễn thu lại kiếm nói: “Tề Thống lĩnh đã nhường rồi.”

Tề Sấm quỳ xuống: “Xin bệ hạ trách phạt.”

Tiêu Diễn cởi bỏ vải trắng trắng quấn trong tay: “Trẫm không phạt ngươi. Trẫm gọi ngươi tới đây là muốn so tài với ngươi thôi. Đứng lên đi.”

Tề Sấm im lặng đứng dậy, thấy Tiêu Diễn quay người đi.

Hiên Vũ các trước mặt đã nhiều năm như vậy nhưng vẫn không hề thay đổi, mái hiên hếch lên trên, những chiếc đèn lồng trắng đung đưa dưới mái ngói tráng men màu vàng.

Tiêu Diễn biến mất trong màn đêm, bóng lưng cô đơn, giống hệt như hình bóng trong trí nhớ của anh ta.

A Hoành.

Sáng sớm hôm sau, Cố Nghi tỉnh dậy, vươn vai duỗi người, cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Đào Giáp thấy tâm trạng cô không tệ bèn đề nghị: “Quý nhân dù sao cũng đã tới Ô Sơn rồi, hôm nay người có muốn đi thưởng ngoạn phong cảnh không ạ?”

Loading...