Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi! - Chương 5: Ái Khanh, Nàng Lừa Trẫm Rồi!

Cập nhật lúc: 2025-07-04 03:26:14
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Triệu Uyển không bao giờ để lộ ngọc bội của mình trước mặt người khác. Cô ấy luôn giấu nó trong túi thơm kẹp ở thắt lưng, ngay cả khi ngủ cũng chưa bao giờ rời khỏi người.

Tại sao hôm nay lại đột nhiên rơi xuống? Cô ấy liếc nhìn túi thơm, thấy dây cột hình như đã bị cắt…

Cô ấy còn chưa kịp suy nghĩ đã ngước mắt lên và bắt gặp ánh mắt dò xét của Mỹ nhân.

Chân mày của Mỹ nhân cong cong, đôi mắt ẩn chứa ý cười…

Dường như là một Mỹ nhân rất dịu dàng.

Triệu Uyển cúi đầu nói: "Nô tì vừa rồi đã thất lễ, xin Mỹ nhân trách phạt."

Cố Nghi sao dám trách phạt cô ấy chứ, cô cũng không phải muốn chết.

"Không sao, đồ đạc bên người nên giữ cho cẩn thận."

Triệu Uyển nói vâng.

Cố Nghi cảm thấy cô và nữ chính chắc đã thiết lập được mối quan hệ tốt nên chậm rãi rời đi.

Một ngày nữa trôi qua, trưa hôm sau, ngày 16 tháng 6, giờ Mùi ba khắc.

Triệu Uyển cầm tấm vải lụa đã giặt sạch bước đến cửa.

Cố Nghi kinh ngạc nói: "Nhanh như vậy mà đã giặt xong rồi à?" Lần trước cung nữ Sơ Đồng đợi đến tối ngày thứ ba mới đem tới.

Triệu Uyển cụp mắt: "Mỹ nhân có tấm lòng nhân hậu, nô tì đã giặt quần áo cho người trước."

Nhìn đi nhìn đi, đây là lợi ích của việc thiết lập được mối quan hệ tốt đó!

Cố Nghi vui vẻ nói: "Vậy thì tốt quá."

Đào Giáp tiến tới cầm tấm vải lụa ngửi thử, phát hiện vẫn còn vương lại mùi thơm.

Sau khi Triệu Uyển rời đi, Cố Nghi thận trọng làm ổ trong điện phụ của Tú Di điện thêm một ngày nữa.

Người làm vườn trong cung mang đến vài chậu hoa cúc trắng, cô bắt đầu tùy ý cầm bút lên vẽ, không hề nhàm chán chút nào.

Đào Giáp vừa mài mực vừa hỏi: "Mỹ nhân đang vẽ hòn đá ạ?"

Cố Nghi cười khan, hoa cúc mà có thể nhìn thành hòn đá: "Ừ, đúng vậy."

Tối ngày thứ ba, trăng đã nhô lên khỏi cành. Ngày 17 tháng 6 vẫn còn trăng tròn.

Cố Nghi đếm từng giờ, đợi đến trời sáng. Lần này cô không gọi đồ ăn nhẹ lúc nửa đêm mà chỉ ngồi im lặng trong phòng.

Đào Giáp đang đứng cách cô không xa.

Ầm.

Một tiếng sét vang lên trên bầu trời, mưa lớn bất ngờ đổ xuống.

Đợi một lúc lâu, Cố Nghi nghe thấy tiếng hô từ bên ngoài: "Hoàng đế giá đáo."

Cố Nghi vô thức nhìn vầng trăng ngoài cửa sổ, mặt trăng vừa sượt qua khỏi ngọn cây trong sân.

Trước chính điện mơ hồ truyền đến giọng nói của Vương Quý nhân.

Khi tiếng nói của đám đông dần dần lắng xuống, Cố Nghi mới thở dài nhẹ nhõm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-5-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]

Chắc đã ổn định cả rồi.

Càng về đêm, mưa càng lúc càng nặng hạt, bên ngoài gió bắt đầu thổi mạnh.

Một cơn gió mạnh thổi tung rèm cửa sổ, phát ra tiếng động lớn, gió thổi tắt nến trong phòng.

Cơ thể Cố Nghi run lên, cô đứng dậy.

Đào Giáp nói: "Gió mạnh quá, nô tì đi đóng cửa sổ lại rồi thắp nến đã. Mỹ nhân chờ một lát."

Căn phòng đột nhiên trở nên tối tăm. Cố Nghi đang đứng bị Đào Giáp đứng dậy va phải, đẩy sang một bên.

Cố Nghi ôm lấy vật cô chạm vào để ổn định cơ thể, hình như là giá sách đặt ở đây.

Sau đó, một tiếng "bốp" lớn vang lên.

Một chậu hoa cúc trắng từ trên giá sách rơi xuống, đập vào đầu Cố Nghi.

Giá sách cao bằng hai người, Cố Nghi bị đập đến nổi chảy m.á.u đầu, đầu cảm thấy tê dại.

Trong cơn đau dữ dội, cô lại nhìn thấy một tia ánh sáng trắng.

Trời vừa sáng, Cố Nghi mở mắt ra, có một bóng người mơ hồ đứng ngoài rèm giường, đó là Đào Giáp.

Đào Giáp phát hiện Mỹ nhân nằm trên giường đã tỉnh, đang muốn đưa tay vén rèm giường thì thấy Cố Nghi xoay người ngồi dậy, hỏi mình: "Hôm nay là ngày mấy?"

Đào Giáp hơi sửng sốt, sau đó trả lời: "Bẩm chủ tử, hôm nay là ngày 15 tháng 6!" Rồi nói thêm: "Hôm nay là ngày lật thẻ bài, chủ tử có muốn đút lót chút gì không?"

Bùm, ngày 15 tháng 6!

Cố Nghi chỉ cảm thấy mình gần như tắt thở, tức giận ngã người xuống giường.

Xuyên sách kiểu quần què gì đây? Không bám sát cốt truyện gốc thì không được, bám theo cốt truyện gốc cũng không được.

Không đi thì c.h.ế.t mà đi cũng chết.

Còn không cho c.h.ế.t thật nữa, cứ lặp đi lặp lại mãi, cứ vậy thì ai mà chịu nổi chứ?

Tiểu thuyết rác, xuyên sách rác!

Bà đây không làm nữa!

Nhìn thấy Cố Nghi đang bận rộn trên giường, Đào Giáp lo lắng hỏi: "Mỹ nhân sao vậy ạ? Bụng đau hay cơ thể không thoải mái?"

Cố Nghi dừng động tác, đáng thương cười khổ mấy tiếng: "Ha ha ha."

Mê Truyện Dịch

Đào Giáp sợ đến mức lùi lại một bước: "Mỹ nhân gặp ác mộng à?"

Ác mộng, ác mộng, đây mới chính là ác mộng!

Cố Nghi nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Đào Giáp, cô hít một hơi thật sâu.

"Ngươi ra ngoài trước đi, để ta yên tĩnh một mình. Nếu Vương Quý nhân cho gọi ta đến dùng bữa sáng thì cứ nói đêm qua ta bị cảm lạnh, trong người không được khỏe..."

"Vâng, chủ tử..." Đào Giáp ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa gỗ lại.

Rốt cuộc thì đã sai ở đâu chứ...

Cố Nghi bình tĩnh lại, sự lạc quan dần dần lấn át sự bi quan.

Loading...