Sinh thần? Là ngày nào? Đương nhiên trong sách không đề cập đến sinh thần của bia đỡ đạn Cố Mỹ nhân.
Cố Nghi đảo mắt, hỏi Đào Giáp: “Ngươi thấy thế nào?”
Đào Giáp nghiêng đầu, cười nhe răng: “Biệt cung Ô Sơn là nơi yên tĩnh, ban đêm ngắm sao thưởng trăng là tuyệt nhất. Phía sau Hiên Vũ các có một cái đài ngoài trời. Nếu Quý nhân báo trước với Cao công công một tiếng thì có lẽ có thể mời bệ hạ cùng uống rượu dưới ánh trăng, chúc mừng sinh thần của Quý nhân, đẹp tuyệt!”
Tiêu Diễn hôm qua chê cô thiếu chu đáo, cho nên ba ngày sau tổ chức yến tiệc đêm cũng coi như là cách lấy công chuộc tội.
Cố Nghi vừa nghĩ tới đây, liền ra lệnh cho Đào Giáp: “Vậy ngươi đi nói một tiếng với Cao Quý công công đi.”
Mê Truyện Dịch
Chỉ là không biết lần này sẽ ở lại Ô Sơn bao lâu, hiện tại vẫn chưa hoàn thành cốt truyện quan trọng, phiền ghê!
Nhưng Tiêu Diễn gặp Triệu Uyển vào đêm nào đây chứ?
Cô đã suy nghĩ rất lâu nhưng không có kết quả.
Thôi tạm thời không nghĩ tới chuyện này nữa, nếu biết sẽ có ngày này thì lúc đầu cô nhất định sẽ đọc thuộc lòng toàn bộ câu chuyện “Hoàng đế tàn nhẫn phải lòng tôi”.
Đào Giáp nhận lệnh đi đến Hiên Vũ các để tìm Cao Quý công công. Trên đường đi, cô ấy gặp một đám cung nữ lạ mặt, tất cả đều là cung nữ của biệt cung Ô Sơn.
Điều kỳ lạ là họ không búi hai búi tóc như những cung nữ bình thường mà bắt chước kiểu búi một búi mà Cố Quý nhân đã búi gần đây khi cô tắm ở hồ suối nước nóng.
Cố Quý nhân chê nặng, không thích đeo phụ kiện rườm rà nên chỉ cài hoa vào tóc.
Đám cung nữ này cũng cài hoa!
Thậm chí còn có rất nhiều cung nữ mặc váy hoa nguyệt!
Kể từ khi đến biệt cung Ô Sơn, Cố Quý nhân là người duy nhất ở lại Hiên Vũ các.
Đám cung nữ này liền có suy nghĩ không an phận.
Đào Giáp chuyển ánh mắt, cười khinh thường: “Bắt chước chả giống ai!”
Cô ấy bước nhanh ra ngoài Hiên Vũ các, cô ấy nhìn thấy Cao Quý đang đứng bên ngoài điện: “Cao công công!”
Cao Quý nhận ra cô ấy là cung nữ bên cạnh Cố Quý nhân, liền hỏi: “Quý nhân của ngươi đã trở về Tầm Tuyết điện rồi à?”
Buổi sáng hoàng thượng thức dậy luyện kiếm, khi trở về thì thấy Cố Quý nhân đã không còn ở trong điện nữa.
Cao Quý thầm nghĩ, cô ấy cứ như vậy rời đi à? Đây có phải là một cách để giành được sự sủng ái không? Hay đây là chiêu lạt mềm buộc chặt?
Đào Giáp trả lời: “Bẩm công công, đúng vậy, Quý nhân nô tì đã trở về điện thay quần áo, sau đó đi đến suối nước nóng ngâm mình rồi.”
Cao Quý cười ha ha: “Quý nhân chắc thích hồ nước đó lắm…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-54-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Đào Giáp cảm nhận được trong giọng nói của ông ta có ý trêu chọc, nhưng không hiểu tại sao, cô ấy cười nói: “Cao công công nói đúng… Nhưng hôm nay Quý nhân phái nô tì tới đây là muốn hỏi xem ba ngày sau bệ hạ có thể đến ăn tối cùng Quý nhân không?”
Ba ngày sau…
Cao Quý trong đầu đếm từng ngày, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, ba ngày sau có lẽ không được rồi…
Ông ta đè nén những cảm xúc phức tạp trong lồng ngực, nhướng mày hỏi: “Ồ, sao ba ngày nữa Cố Quý nhân lại tổ chức tiệc vậy?”
Đào Giáp lại cười nói: “Công công có thể không biết, ba ngày nữa là sinh thần của Quý nhân. Quý nhân hy vọng có thể mượn ngày sinh thần của mình để uống rượu với bệ hạ dưới trăng trên đài phía sau Hiên Vũ các.”
Cao Quý nghe vậy liền cười, nhưng không nói gì.
Đào Giáp tiến lên một bước nhỏ, thấp giọng nói: “Gần đây Quý nhân không xoay sở ngân lượng được, đợi đến khi về cung sẽ bù cho Cao công công sau.”
Cao Quý cười nói: “Được rồi, lão nô hiểu ý của Quý nhân rồi. Ngươi cứ đi đi.”
Đào Giáp mỉm cười cáo lui.
Không lâu sau khi cô ấy rời đi, Xuân Nha – người hầu bên cạnh Cung Tiệp dư lại đến.
Xuân Nha cung kính đưa ra một hộp gấm bằng gỗ lê: “Tiệp dư mới thêu một chiếc khăn lụa muốn dâng lên hoàng thượng, làm phiền Cao công công chuyển giúp.”
Cao Quý liếc nhìn hộp gấm, nói: “Cung Tiệp dư có lòng rồi.”
Xuân Nha đưa một túi tiền có vẻ nặng: “Làm phiền Cao công công.”
Cao Quý cầm lấy túi tiền, mỉm cười nói: “Cung Tiệp dư khách sáo rồi.”
Sau khi Xuân Nha rời đi, Cao Quý ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.
Mặt trời treo trên đầu.
Ông ta xoay người đi đến khoảng sân dưới hiên, chỉnh trang y phục, sau đó đưa tay đẩy cửa điện ra, liền nhìn thấy hoàng đế đang ngồi trước bàn viết thư.
Cao Quý nói: “Hoàng thượng, đã đến giờ ăn trưa rồi.”
Tiêu Diễn ngẩng đầu, nhìn thấy hộp gấm trong tay ông ta.
“Trên tay ngươi là thứ gì thế?”
Cao Quý công công bước nhanh về phía trước: “Cung Tiệp dư đã đặc biệt thêu chiếc khăn lụa cho hoàng thượng.”
Hôm qua đã bị mất mặt nên hôm nay không thể không chuộc lỗi.
Cao Quý công công nhìn thấy Tiêu Diễn nhướng mày, ông ta liền mở nắp hộp ra, bên trong có một chiếc khăn tay bằng lụa trơn thêu những cành cẩm lai màu hồng, chỉ có một hai cây, trông rất trang nhã.